Người dịch: PrimeK Tohabong

Nghe nói loại pháp thuật thổ hành thuật này cực kỳ khó nhập môn, nhập môn về sau cũng chỉ có tính công năng, không có sức chiến đấu.

Bất quá cũng tốt, cho mình một kỹ năng bảo vệ tính mạng.

Cơ mặt Triệu Khế có chút cứng ngắc, hô hấp cũng dồn dập.

Doanh Vô Kỵ yên lặng lui về phía sau ba bước, đối mặt với một cao thủ lột xác như vậy, trong lòng hắn có chút không yên, vạn nhất người này phá phòng ngự, chẳng phải là muốn đấm chết chính mình sao!

Hắn nhìn về phía La Yển: “Tướng bang, không biết bài thơ này của ta như thế nào?”

La Yển mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Nếu không có tác phẩm tải ý tốt hơn, công tử Vô Kỵ có thể đạt được danh ngạch!”

Vậy là tốt rồi!

Doanh Vô Kỵ cười cười, liền nhanh chóng rời khỏi thạch bích, trở lại chỗ ngồi của mình.

Triệu Khế hừ một tiếng, cũng trở về ngồi xuống, lần này bị Doanh Vô Kỵ đánh trở tay không kịp, trong lòng hắn phiền muộn muốn chết, nhưng trong lúc nhất thời tìm không thấy phương thức phản bác lại.

La Yển quét mắt nhìn mọi người một cái: “Hiện giờ đã có 3 tác phẩm tải ý, Khổng Tước Đông Nam phi rơi xuống ba giáp, chư vị còn có tác phẩm xuất sắc thì lên thử tài?”

Văn nhân ở đây hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không cho rằng mình có thể làm ra tác phẩm tải ý.

Hội trường trầm mặc thật lâu, La Yển rốt cục mở miệng: “Đã như vậy, vậy hôm nay 3 danh ngạch đã định, Khương phủ lệnh, ngài xem…”

Khương Thái Uyên cười cười: “Vậy kết thúc văn hội đi!”

Liên tục mấy canh giờ, văn hội đã xác định ba danh ngạch cuối cùng tham gia Bách gia thịnh hội.

Sau Văn hội, La Yển trực tiếp đứng dậy, đi đến chỗ Hoa Uyển Thu.

Triệu Ninh cười nói: “Doanh huynh! Hôm nay văn hội huynh thật đúng là thể hiện rất xuất sắc, ta thật sự là…...

Doanh Vô Kỵ phất tay cắt ngang: “Chỉnh những thứ vô dụng kia, huynh đệ vì huynh mà dũng cảm đứng ra, để hồi báo thì huynh nhanh nhanh xúc tiến hôn sự của ta đi!”

Cái này…...

Triệu Ninh trợn tròn mắt: “Đây dù sao cũng là đại sự của vương tộc hai nước, còn có rất nhiều chi tiết thương lượng, thời gian cụ thể ta sẽ thông báo cho huynh sau! Chi bằng như thế này, đợi lát nữa ta mời huynh đi ống trà, chúng mình cùng bàn chi tiết!”

Doanh Vô Kỵ nhìn sắc trời, con mẹ nó gần nửa đêm rồi, còn mời ta đi uống trà?’

Cô em ơi, cô định thịt tôi phải không!

Ta há có thể để cho cô được toại ý?

Hắn rất hùng dũng đáp: “Không! Ta muốn uống rượu!”

Triệu Ninh: “......”

Uống rượu dễ thất thố nhất, hôm nay xuất cung tham gia văn hội đã rất không dễ dàng rồi, nếu lại uống rượu, e là sẽ bị mẫu hậu trách phạt.

Nàng mím môi, có chút khó xử: “Cái này…’

Doanh Vô Kỵ liền cướp lời: “Đừng cái này cái kia, ta còn chưa được làm phò mã đã vì huynh mà đắc tội với Bình Lăng Quân rồi, không uống rượu huynh không sợ làm ta thất vọng sao? À đúng rồi, Hoa Triều đâu?”

Triệu Ninh nghiêm mặt nói: “Vừa rồi tướng phủ đưa tới một phong thư, nàng vừa xem xong liền đi hậu viện rồi”.

Hậu viện?

Đó không phải là nơi Hoa Uyển Thu đang nằm sao?

Hỏng rồi!

Doanh Vô Kỵ biến sắc, nhanh chóng đứng dậy.

Cẩn thận ngẫm lại hình như không đúng lắm, vạn nhất bị Triệu Ninh chạy mất thì làm thế nào?

Liền quay đầu lại nắm lấy cổ tay Triệu Ninh, chạy chậm về phía hậu viện.

~~~~~~

Hậu viện!

Doanh Vô Kỵ có chút nóng nảy, bởi vì hai vợ chồng La Yển và Hoa Uyển Thu kia, hắn đặc biệt để ý đến cảm xúc của Hoa Triều, sợ hơi không không chú ý, tâm ma của Hoa Triều đã bị hai đứa khốn kiếp này triệu hồi ra.

Mà cảm xúc của Hoa Triều thay đổi vi diệu, hắn tự nhiên cũng cảm nhận được.

Ngay từ đầu, Hoa Triều vô cùng thống hận cái gọi là Hoa Uyển Thu, mặc kệ thống hận này là nhằm vào ai, chỉ cần nhắc tới hôn sự của hai người này, nàng liền buồn nôn.

Nhưng vừa rồi, mình ở hậu viện chủ động xin đi giết giặc, nói muốn làm cha của La Yển, thiếu chút nữa làm La Yển tức chết, Hoa Uyển Thu biểu hiện ra vẻ vô cùng đau lòng và quan tâm.

Từ lúc đó, cảm xúc của Hoa Triều liền thay đổi.

Từ thống hận trước kia, dần dần biến thành chua xót.

Về nguyên nhân, Doanh Vô Kỵ đoán đây là bởi vì Hoa Uyển Thu giả mạo này, thật sự rất giống mẫu thân của Hoa Triều.

Hoa Triều tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng biểu hiện của nàng đã nói rõ, nàng cho rằng La Yển coi Hoa Uyển Thu là mẫu thân của mình là hợp lý, nhưng chính nàng lại không vượt qua được cái hố trong lòng này.

Nhưng Hoa Uyển Thu đột nhiên té xỉu, đến bây giờ cũng không có truyền ra tin tức, lúc này tướng phủ gửi thư mời, với tính cách thiện lương của Hoa Triều, nhận lời mời cũng không kỳ quái.

Doanh Vô Kỵ tin tưởng La Yển sẽ không hại Hoa Triều, nếu không Hoa Triều không có khả năng yên ổn định sống bên ngoài lâu như vậy.

Nhưng Hoa Uyển Thu…...

Nữ nhân này tuyệt đối có vấn đề!

Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy, hai người lớn lên giống nhau như đúc không nói, khí chất, lời ăn tiếng nói thậm chí lừa gạt được cả La Yển và Hoa Triều.

Một người là người đã từng chung chăn gối nhiều năm, người kia là nữ nhi từ nhỏ ở bên mẹ!

Cho dù là song sinh, hoàn cảnh sống không giống nhau, cũng tính cách cũng phải khác nhau chứ.

Cho dù không nói đến việc chênh lệch tuổi tác, cho dù Hoa Uyển Thu này thật sự là mẫu thân Hoa Triều đầu thai lần nữa, cũng không có khả năng giống như kiếp trước!

Trùng hợp như thế nào, mới có thể làm cho hai người giống nhau như thế?

Doanh Vô Kỵ không tin có trùng hợp như vậy, nếu không phải trùng hợp, vậy chứng tỏ Hoa Uyển Thu này là diễn viên cực kỳ lợi hại!

Người này ẩn núp bên cạnh La Yển rốt cuộc có ý gì?

Bước chân Doanh Vô Kỵ rất gấp, chỉ chốc lát sau liền vọt tới hậu viện.

“Ai? Đứng lại!”

Hậu viện có hai thị vệ trông cửa, vừa thấy hai người, liền rút đoản đao bên hông ra.

Doanh Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp móc ra ngọc bội bên hông: “Nơi này là nơi của dòng họ Triệu thị, mấy người phủ Thừa tướng các ngươi, lại hỏi chúng ta là ai?”

Ngọc bội Điện Tình Giáng!

0.48892 sec| 2415.961 kb