Người dịch: PrimeK Tohabong

Triệu Ninh thần sắc có chút phức tạp, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Vâng!”

Vương hậu đi rồi, Triệu Ninh đi tới đi lui ở cửa chính hồi lâu, nhưng càng đi tới đi lui càng phát sầu.

Thiên hạ này người biết thân nữ nhi của nàng chỉ có lác đác vài người, hơn nữa cũng không phải người ngoài, muốn nói người có khả năng để lộ bí mật nhất, cũng chỉ có Lý Thải My, bất quá mấy năm nay Lý Thải My cũng giữ bí mật, không có bất kỳ hành động bội thề nào.

Triệu gia vẫn cảm thấy mắc nợ Lý Thải My, cho nên liều mạng bù đắp, nhưng cũng không thể không hạn chế nàng rời khỏi hoàng cung.

Thật sự là…... Càng bù đắp càng thua thiệt!

Không có tên Thái tử phi, nhưng ngay cả cửa cung cũng không bước ra được, Thái tử phi nhà người ta còn có thể chơi một chút cung đấu giải buồn, nàng lại ngay cả cơ hội cung đấu cũng không có.

Càng quá đáng chính là, tướng công của nàng còn là một nữ.

Những năm trước đây còn tốt, theo tuổi tác dần dần lớn lên, về sau khẳng định còn có thể bị thần tử công kích “không có con”.

Nhưng bản điện hạ là nữ, làm sao mới có thể để Thải My mang thai Long Chủng?

Nợ nần đã đủ nhiều rồi, bây giờ còn muốn mưu đồ giết chị ruột của nàng.

Triệu Ninh chỉ cảm thấy lo lắng, chỉ có thể vắt hết óc suy nghĩ làm sao mới có thể dỗ nàng vui vẻ, nhưng bảo bối trong ngoài cung có thể tặng đều tặng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới có thể tặng lễ vật gì.

Chờ một chút!

Triệu Ninh bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, rốt cục nghĩ tới tặng cái gì.

Nàng nhanh chóng mở tờ giấy ra, múa bút rơi mực, ở trên đài viết xuống năm chữ to: Khổng Tước Đông Nam Phi!

Doanh huynh!

Vì dỗ vợ, tiểu muội đành phải mượn hoa hiến phật.

Thải My từ nhỏ đã vào ở thâm cung, luôn cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện ngoài cung, ngay cả cuốn sách vớ vẩn “Sơn Hải Quỷ Đàm” cũng có thể xem đến say sưa.

Khổng Tước Đông Nam Phi, nàng tự nhiên thích.

Chờ ta bên này chuyện bận rộn xong, nhất định đối với ngươi có trọng tạ.

~~~~~~~~

Phía sau Tinh Giáng điện là một cái sân thanh u, chính là nơi ở của Thái tử và Thái tử phi, bình thường rất ít có người quấy rầy.

Trăng thượng huyền phảng phất treo ở mái hiên.

Trước cửa, Triệu Ninh thong thả đi tới đi lui, cuối cùng dừng lại, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cộc!

Cộc!

Cộc!

Thải My, ngủ chưa?

Trong phòng yên tĩnh chốc lát, chợt truyền đến một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Thái tử điện hạ về nhà mình còn phải gõ cửa, không thấy mệt sao?”

Triệu Ninh bất đắc dĩ cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, trước mặt một thiếu nữ đang chống cằm, lười biếng nửa nằm đọc sách, hai má xinh đẹp phản chiếu ánh đèn sáng ngời, có vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Thấy Triệu Ninh đi vào, Lý Thải My gật gật đầu tượng trưng, liền tiếp tục nhìn về phía sách.

Đọc cái gì vậy?

Liêu Trai chí dị.

“Quyển sách này còn chưa chính thức đổi tên, bây giờ còn gọi là Sơn Huấn Quỷ đàm”.

“Tên đó không xứng với quyển sách này”.

Nghe được câu trả lời của Lý Thải My, Triệu Ninh nhịn không được cười cười, từ ngày nàng đem quyển sách này mang đến cho Lý Thải My, nàng ta liền yêu thích quyển sách này không rời tay.

Cửa sổ chưa đóng, gió đêm thổi vào lay động ngọn nến.

Ánh nến rung động, đem bóng dáng Triệu Ninh lung lay in lên trên sách.

Lý Thải My bị lung lay đến có chút tâm phiền ý loạn, đành phải ngẩng đầu: “Hôm nay Thái tử điện hạ trở về thật sớm, chính sự đã xử lý xong sao?”

“May mắn được quý nhân tương trợ, chính sự giảm bớt một chút!”

“Thật ra cũng không dễ dàng!”

Lý Thải My mấp máy miệng, đem sách khép lại, nhẹ giọng bổ sung: “Trong nhà nhiều nhân khí chút, để cho em đỡ có cảm giác bị nuôi nhốt ở đây!”

Những lời này, không thiếu u oán.

Triệu Ninh khẽ thở dài một hơi, Lý Thải My tuy là thái tử phi, ngoại trừ trường hợp cần nàng công khai tham dự, đều mặc trang phục thiếu nữ.

Cách ăn mặc này không khác gì lúc chưa kết hôn.

Chỉ là vẻ thiếu nữ tinh nghịch đã biến mất, giờ chỉ còn là sự cô tịch cô đơn.

Nhắc tới cũng đúng, hoa dại có tươi hơn nữa, trồng ở thâm cung trong trẻo nhưng lạnh lùng này, chỉ sợ cũng sẽ ảm đạm héo rũ?

Thấy Triệu Ninh không biết nói cái gì, Lý Thải My khe khẽ thở dài một hơi: “Thôi! lúc trước cũng là em chọn, lại nói tiếp cũng là các người có ơn đối với hai tỷ muội chúng ta, em lại há có lý do oán người?”

Nàng nhớ tới năm đó, Lý Thải Đàm phạm vào tội mất đầu, liền ngay cả Lý gia cũng không muốn bảo vệ đích nữ này, thậm chí mẫu thân hai tỷ muội đều bị liên lụy. Nếu không phải Lê Vương vươn tay giúp đỡ, ở trên đời này e là nàng đã không có tỷ tỷ.

Mà điều kiện Lê vương đưa ra rất đơn giản, chính là Lý Thải My gả cho Thái tử trở thành Thái tử phi, như thế về sau, chỉ cần Lý Thải My không vi phạm luật pháp Đại Lê, vương thất có thể bảo vệ nàng.

Điều kiện này tựa như đặc biệt hậu đãi, ngay từ đầu Lý Thải My không biết vì sao, thẳng đến ngày đại hôn nàng phát hiện thân nữ nhi của Triệu Ninh, mới hiểu được giao dịch kinh thiên này.

Kỳ thật cuộc giao dịch này, đối với đôi vợ chồng giả này mà nói là lựa chọn đôi bên cùng có lợi, bất quá Triệu Ninh vẫn đưa ra cho nàng một điều kiện khác: Chỉ cần cuộc hôn nhân này ổn định đến khi Triệu Ninh chấp chưởng đại quyền, Triệu Ninh sẽ hoàn toàn trả lại tự do cho nàng.

Cho nên nhiều năm như vậy, nàng vẫn ở trong sân này, ngoại trừ những trường hợp nàng phải tham dự, chưa từng rời đi một bước.

Mà bí mật nàng cũng giữ rất nghiêm, cho dù là mẫu tộc Lý gia, cũng không có một người biết bí mật của Triệu Ninh.

Lý Thải My nhìn về phía Triệu Ninh, nụ cười tươi sáng một chút: “Gần đây có tin tức của tỷ tỷ em sao?”

Cái này…...

0.76455 sec| 2414.516 kb