Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ nhếch miệng, nếu như chỉ muốn dựa vào một thiên Khổng tước Đông Nam phi, đã muốn có được ghế, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy a!

Văn hội càng lúc càng náo nhiệt.

Văn nhân trước thạch bích tới rồi lại đi, cũng xuất hiện không ít tác phẩm có thể làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, chẳng qua phần lớn đều là hình thức lớn hơn nội dung, hoặc là không có tình cảm, nội dung trống rỗng, hoặc là chính là nói phét lác khó có thể trở thành hiện thực.

Có mấy đệ tử Đạo gia, vậy mà còn ý đồ thông qua câu thơ khuyên nhủ quân vương, để cho thiên hạ tất cả mọi người khắc chế dục vọng, cứ như vậy thiên hạ trực tiếp liền thái bình, chọc cho những học tử học phái khác ở đây một trận la ó, huyên náo đến mức nhiều người mặt đỏ tía tai.

“Thực sự ngu ngốc!”

Hàn Quyện nhìn thấy lại một đạo sĩ xám xịt đi xuống, nhổ cuống quýt trong miệng ra, đứng lên thoải mái duỗi lưng một cái.

Đạo sĩ kia có chút bất mãn, nhưng quay đầu nhìn lại phát hiện là Hàn Quyện, bất mãn trên mặt trong nháy mắt biến mất, cung kính vái chào Hàn Quyện.

‘Ừm!”

Hàn Quyện chắp tay, đáp lễ cho có lệ, rồi chậm rãi đi về phía thạch bích.

Đứng lại dưới thạch bích, hắn hành lễ tượng trưng với các vị quan viên ở đây, sau đó liền nói: “Tại hạ Hàn Quyện, lần này tặng Thái tử một bức Giang sơn vận thế đồ, chắc phải chiếm nửa mặt thạch bích, thơ trên thạch bích, ta xóa trước nhé!”

Dứt lời, tay phải vung lên, thơ trên thạch bích lập tức biến mất hơn phân nửa.

Tốc độ của hắn quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng, chờ đến khi kịp phản ứng, hết thảy đều đã muộn.

Trong lúc nhất thời, quần chúng trên sân kích động.

“Đây là đạo sĩ ở đâu ra, thật sự quá cuồng vọng!”

“Ta khổ sở mới viết ra được bài thơ, ngươi dựa vào cái gì xóa đi!”

Đúng thế. Thơ của ta mà được hậu thế lưu lại sẽ không phải tầm thường, cho dù không đạt được giải nhì cũng phải do chư vị giám khảo định đoạt, nào đến lượt đạo sĩ này khoa tay múa chân?”

“Tức chết ta mất!”

“Cút ra khỏi văn hội!”

Trên sân rất náo nhiệt, nhất là những người làm thơ bị Hàn Quyện xóa đi, ngôn từ càng kịch liệt.

Kết quả, không biết ai bỗng nhiên nói một câu: “Đạo sĩ này, hình như là con trai trưởng của Hàn gia…”

Trong nháy mắt, chín phần âm thanh đều biến mất.

Đám người ngây người nhìn nhau.

Hàn gia tuy rằng những năm gần đây thế không bằng tôn thất cùng Ngụy gia, nhưng vẫn vững vàng ở vị trí đệ tam gia tộc tại Lê quốc, há có thể để bọn họ chỉ trỏ?

Hơn nữa đạo sĩ này là con trai trưởng duy nhất, địa vị cao hơn Ngụy Đằng rất nhiều, loại tình huống này nếu phát sinh trên người Ngụy Đằng, qua vài ngày khẳng định là sẽ chết, vạn nhất Hàn Quyện cũng là loại người này…

Tất nhiên, họ không sợ hãi.

Chỉ là cảm thấy lớn tiếng nói chuyện như thế, thật sự mất đi phong độ văn nhân.

Đúng!

Đúng là như vậy.

Trên ghế chủ vị, khóe miệng Khương Thái Uyên giật giật.

Tên đồ đệ bị bỏ đi của nhất mạch Lão tử lại con mẹ nó cuồng như vậy?

Rốt cuộc ngươi là Dương Chu nhất mạch, hay là ta là Dương Chu nhất mạch?

Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước: “Hàn Quyện, văn hội lần này cạnh tranh nội hàm, ngươi trực tiếp xóa đi thi tác những người khác, như vậy cũng không khỏi quá không giảng đạo lý?”

Hàn Quyện nhướng mí mắt, bộ dáng chưa ngủ no: “Nếu hành động này làm đau lòng chư vị, vậy Hàn mỗ ở chỗ này nhận lỗi chư vị, bất quá chư vị cũng không cần quá mức phẫn nộ, bởi vì người đề thơ vừa rồi, không ai có thể vấn đỉnh top 2.

Ngữ khí hắn nói chuyện vẫn có loại cảm giác hữu khí vô lực, nghe không ra ngữ khí có nửa điểm chế nhạo khiêu khích.

Nhưng lời này…... Nghe như thế nào lại thấy bức hiếp người vậy?

Nhưng hắn là con trai trưởng của Hàn gia, những người như mình có thể làm sao bây giờ?

Khương Thái Uyên hơi nghiêng người về phía trước: “Ồ? Sao ngươi lại xác định không ai có thể vấn đỉnh top 2?

Hàn Quyện cười cười, không trả lời ngay!

Chỉ là chậm rãi vươn tay phải ra, chân khí huyền thanh sắc đã tràn ngập ở đầu ngón tay, cách không hướng về phía thạch bích quơ quơ vài cái, đỉnh thạch bích liền rơi xuống mấy chữ: Giang sơn vận thế đồ!

Hắn mỉm cười: “Bởi vì trên người những người này, vừa không có vận, cũng không có thế!”

Vọng Khí Thuật!

Khương Thái Uyên đột nhiên co lại.

Vọng Khí Thuật!

Ba chữ này vừa nói ra, trên sân nhất thời lâm vào tĩnh mịch.

Vọng Khí Thuật đã biến mất rất nhiều năm trong lịch sử, lần trước xuất hiện vẫn là thời trước khi Chu U Vương phong hỏa hí chư hầu, lúc ấy Hạo Kinh xuất hiện một vị âm dương thuật sĩ, tìm Chu U Vương nói Chu thất có hiểm họa, nếu không chú ý rất có thể sẽ bị xé mở thành lỗ hổng, dẫn đến hỏa đức chuyển suy, khiến Chu vương thất không gượng dậy nổi.

Bất quá Chu U Vương không coi ra gì, vì phòng ngừa ngoại thích can chính, phế bỏ Thân Hậu cùng Thái tử, kết quả Thân Hầu trực tiếp cấu kết Khuyển Nhung tấn công Hạo Kinh.

Sau đó chính là Bình Vương rời kinh về phía Đông mở ra cục diện hai vương cùng tồn tại. Cho dù Chu Huề Vương thực hiện chính tế nhị nguyên hóa, bảo trụ địa vị siêu nhiên của Chu vương thất về mặt lễ giáo, nhưng thực lực của Chu vương thất cũng không thể xoay chuyển trời đất, từ đó về sau mở ra kỷ nguyên chư hầu tranh bá.

Một câu thành sấm.

Một trận chiến nổi tiếng.

Vị âm dương thuật sĩ kia nổi tiếng một thời, trở thành khách quý của các nước chư hầu, tuy rằng sau này mai danh ẩn tích, nhưng truyền thuyết của ông ta rốt cuộc lưu truyền trên thế gian, đồn đãi hắn chính là người sáng lập Âm dương học phái.

Mà Âm dương học phái, làm cho lòng người hướng về nhất, cũng không phải cái loại thần thông âm dương nghịch chuyển ngũ hành.

Ngược lại chỉ có Vọng Khí Thuật Địa cấp, đối với tu luyện mà nói, Vọng Khí Thuật chỉ có thể thuận theo âm dương ngũ hành, khiến cho thời thời khắc khắc ở vào trạng thái cùng vị trí tu luyện tốt nhất.

Nhưng đối với vương triều mà nói, so với pháp thuật Thiên cấp còn có ích lợi hơn.

0.48340 sec| 2414.742 kb