Người dịch: PrimeK Tohabong

Xì!

La Minh xì một tiếng, không nghĩ tới những người Học cung Tắc Hạ này đối với “tranh cãi” hoàn toàn không biết gì cả.

Bất quá cách Doanh Vô Kỵ dùng thật tốt, tìm được một lỗ hổng của đối phương liền tiến hành công kích toàn lực, chỉ cần đứng ở điểm cao đạo đức, cuộc tranh luận này cũng có 70% cơ hội chiến thắng.

Hắn chuyển hướng về phía thạch bích, ánh mắt rơi vào Hoa Triều, trên mặt không khỏi lộ ra một tia chờ mong.

Nếu vở hí kịch này diễn tốt, được ghi vào phủ Chu Nhạc, là người khai sơn hí khúc, nàng tuyệt đối có tư cách đến phủ Chu Nhạc đảm nhiệm chức vụ, cho dù không có thực quyền gì, cũng có thể an ổn sống cả đời, kể từ đó cho dù Doanh Vô Kỵ chết, nàng cũng có thể…

La Minh nghĩ tới cảnh tượng sau thạch bích vừa rồi, phụ thân mình hẳn cũng nghĩ tới những thứ này, cho nên mới không làm khó Doanh Vô Kỵ chứ?

Mà lúc này, trên cương vị chủ vị Khương Thái Uyên cũng mở miệng nói: “Ở dưới là người nào, làm thơ hay là soạn nhạc?”

“Tiểu nữ tử Hoa Triều, chính là một ca nữ Giáng Thành”.

Hoa Triều mỉm cười: “Tiểu nữ sáng tác, vừa là thơ cũng là khúc, nhưng xét cho cùng lại là hí khúc. Về phần lấy cái gì làm đề tài… Gia mẫu trước khi qua đời từng phổ kịch bản, lại bởi vì bệnh nặng mà bị gián đoạn, trước đó vài ngày may mắn được công tử Vô Kỵ tương trợ, cùng tiểu nữ cùng nhau đem hí khúc bổ sung đầy đủ, đúng lúc hôm nay gặp dịp, cho nên cả gan lấy ra!”

Lúc nói chuyện, toàn bộ quá trình nàng không nhìn về phía La Yển.

Nhưng hốc mắt La Yển cũng đã có chút đỏ lên, mà Hoa Uyển Thu bên cạnh nàng, một hồi nhìn La Yển, một hồi nhìn Hoa Triều, thần sắc hơi có chút ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ gì.

Khương Thái Uyên cười ha ha: “Mỹ danh hí khúc của cô nương, bản quan vừa vào Giáng Thành liền có nghe nói, chỉ là phủ Chu Nhạc thu thập tân thể cực kỳ nghiêm khắc, cô nương muốn lấy diễn nhập phủ, còn cần trải qua sự đồng ý của chư vị nhạc quan!”

Hắn chỉ chỉ hai hàng chỗ ngồi dưới đài, ước chừng có 10 người đều là quan viên nhạc phủ đi theo.

Khương Thái Uyên cười nói: “Không biết vở kịch này tên là gì”.

Hoa Triều hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra năm chữ: “Khổng Tước Đông Nam Phi!”

“Khổng Tước Đông Nam Phi?”

Dưới sân nhất thời xì xào bàn tán.

Kỳ thật khi Hoa Triều nói có Doanh Vô Kỵ hỗ trợ, bọn họ đã đối với hí khúc này có chút chờ mong, mặc kệ Doanh Vô Kỵ phương diện khác có danh tiếng như thế nào, ở phương diện tài văn chương này còn chưa bao giờ làm cho người ta thất vọng qua.

Thi từ đứng đắn người ta biết làm, hí khúc cũng có thể biên soạn ra dáng.

Mặc dù ở thế giới tranh quyền tranh bá khốc liệt này không có tác dụng gì, nhưng dùng để thưởng thức cũng đủ rồi.

La Yển cũng ngồi nghiêm chỉnh, lẳng lặng chờ đợi, chỉ là không biết ông ta là muốn nhìn xem bản lĩnh của Doanh Vô Kỵ, hay là tàn khúc do người vợ đã mất lưu lại.

Hoa Uyển Thu thần sắc phức tạp nhìn hắn, hắn tựa hồ nhận ra tâm tình của nàng, quay đầu miễn cưỡng nở nụ cười một tiếng, tỏ vẻ an ủi.

Đinh!

Hoa Triều nhẹ nhàng gảy thử tỳ bà, chưa thành làn điệu đã có tình, mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn đến trước thạch bích, dưới ánh sao và nước đầm chiếu rọi, khoảng đất trống trước thạch bích chính là sân khấu tự nhiên, động tác của người phía trên có thể thấy rõ ràng.

Khổng Tước Đông Nam Phi

Ngũ lý nhất bồi hồi

Thập tam năng chức tố

Thập tứ học tài y

Thạp ngũ đàn không hầu

Thập lục tụng Thi, thư

Thập thất vi quân phụ

Tâm trung thường khổ bi

Quân ký vi phủ lại

Thủ tiết tình bất di

Kê minh nhập cơ chức

Dạ dạ bất đắc tức

Dịch thơ:

Đông Nam khổng tước bay đi

Chưa đà năm dặm lâm li nhớ hoài

Mười ba nghề dệt đã hay

Mười bốn thêm món cắt may đã làu

Mười lăm học ngón không hầu

Khi mười sáu đã một bầu Thi, Thư

Mười bảy kết nghĩa phụ phu

Cũng từ dạo ấy tơ vò tâm cam.

Chàng là viên phủ lại quan

Luôn luôn phép nước trọng hơn việc nhà

Buồng riêng tựa mé song sa

Mấy khi cá nước hai ta sum vầy

Gà giục sáng, lụa kíp may

Ti ti tách tách đêm ngày xá chi….

Âm thanh ai oán động lòng người, lại phối hợp với mấy vị nhạc nhân diễn dịch, trong nháy mắt liền kéo người xem rơi vào trong tình tiết vở kịch.

Hoa Triều nhập tâm giống như chính là người phụ nữ trong khúc nhạc.

Con ngươi của La Yển co rụt lại, có chút khiếp sợ nhìn về phía Doanh Vô Kỵ.

Thơ nhạc phủ!

Bản lĩnh thật thâm hậu!

Câu chuyện trong khúc hát này, ông ta đã nghe người vợ quá cố kể qua, đại khái nhớ rõ nội dung câu chuyện, nhưng ông ta xác định, khúc từ ban đầu tuyệt đối không phải như vậy. Doanh Vô Kỵ tiểu tử này…... tự nhiên có tài tình như thế.

Hoa Triều tiếp tục hát:

Phủ lại đắc văn chi,

Đường thượng khởi a mẫu:

“Nhi dĩ bạc lộc tướng,

Hạnh phục đắc thử phụ.

Kết phát đồng chẩm tịch,

Hoàng tuyền cộng vi hữu.

Cộng sự nhị tam niên,

Thuỷ nhĩ vị vi cửu.

Nữ hạnh vô thiên tà,

Hà ý trí bất hậu?”

Dịch thơ:

Khanh nghe kíp gót nhà trên

Trước thưa lệnh mẫu, xin duyên cớ rành

Con đây bạc mệnh sẵn dành

Họa dư phúc mới được nghênh vợ hiền

Ân ái từ buổi nên duyên

Dạ đài khi thác cũng nguyền một đôi

Ba năm khôn tính là dài

Ân ai là thế sau này biết sao

Vợ con đâu đã tội nào

Mà sao mẹ lại tiếng vào chán chê?

4.49490 sec| 2414.828 kb