Người dịch: PrimeK Tohabong
Trong ánh mắt của nàng nhất thời sinh ra tia lệ khí, âm thanh cũng đạm mạc hơn rất nhiều: “Bất quá La tướng tính cách cứng cỏi, công phu dưỡng khí cũng vô cùng thâm hậu, ma chủng muốn ảnh hưởng đến ông ta, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng”.
Ái chà chà!
Vợ tương lai của tôi lúc nổi giận thật đẹp.
Doanh Vô Kỵ ánh mắt sáng lên một chút, đối với kết luận này cũng không phải quá tán thành: “công phu dưỡng khí La tướng tốt? Huynh không thấy hôm nay ông ta tý thì đè ta ra nện sao?”
Triệu Ninh có chút bất đắc dĩ: “La tướng bình thường không như vậy…...
Doanh Vô Kỵ vỗ đùi: “Thế chẳng phải càng hỏng rồi không! Bình thường không như vậy, một khi liên quan đến vợ nhỏ liền như thế, vấn đề chẳng phải là càng lớn sao?”
Triệu Ninh sắc mặt có chút khó coi, chắp tay nói: “Đa tạ Doanh huynh nhắc nhở, chờ ta sau khi trở về, nhất định bẩm báo Thái tử điện hạ!”
“Khách khí cái gì, đều là người một nhà! Tóm lại là huynh mau giải quyết Vi Nga phái, đỡ phải tiếp tục gây họa cho Hoa Triều tỷ ta”. Doanh Vô Kỵ cười xua tay.
Người một nhà…...
Triệu Ninh nhìn Doanh Vô Kỵ như có điều suy nghĩ, có một người trong nhà như vậy, cũng coi như một chuyện may mắn, trải qua một đoạn thời gian ở chung này, nàng đã nhận định Doanh Vô Kỵ là một người có tài cán.
Nàng bỗng nhiên mở miệng nói: “Doanh huynh, chuyện sứ quán Càn Quốc hôm đó ta ở đó, ta xem Doanh huynh tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với Thương Ấn Càn Quốc?”
Doanh Vô Kỵ gật đầu: “Đương nhiên!”
Trong đầu hắn còn có quá nhiều cách kiếm tiền, mặc dù nói đã hạ quyết tâm cưới Công chúa Lê quốc, nhưng Càn quốc khẳng định vẫn phải trở về.
Chính mình bất kể là địa vị ở Lê quốc, hay địa vị khi trở về Càn quốc đều cần thực lực thật sự chống đỡ.
Thế lực không cần nghĩ nữa, một con tin không xứng có thế lực.
Thực lực có thể thông qua đụng đồ sứ còn tăng lên.
Thứ còn lại duy nhất có thể nắm trong tay, cũng chỉ còn lại có tài lực.
Triệu Ninh cười nói: “Hôm nay nếu đã quyết định liên hôn, vậy Doanh huynh chính là nửa người Lê quốc, đại khái có thể có được thân phận này, trực tiếp tìm Càn Vương bệ hạ đàm phán. Càn Lê hai nước chúng ta, mấy trăm năm trước vốn là một nhà, hôm nay hợp tác kiếm tiền, chẳng phải là một chuyện tốt?”
Doanh Vô Kỵ hứng thú: “Triệu huynh sẽ không sợ Càn quốc có được tài lực, trở thành Hổ Lang chi quốc thực sự?”
Đối với đề nghị này của Triệu Ninh, hắn tự nhiên là cảm thấy rất hứng thú.
Dù sao mình bị vây trùng trùng điệp điệp, cho dù triệt để ngã về phía nước nào, đều có thể gặp phải nguy hiểm bị hái đào, nhưng nếu như trực tiếp hợp tác với hai nước, thực lực hai bên cân đối, ngược lại có thể mưu cầu càng nhiều lợi ích.
Triệu Ninh ngạo nghễ cười: “Càn quốc xác thực quân lực cường đại, nhưng Lê quốc chúng ta nhưng cũng không phải ăn chay! Doanh huynh chẳng lẽ đã quên, trận chiến trăm năm trước, Càn quốc của huynh thảm bại trong tay chúng ta như thế nào?”
Quả thật…...
Doanh Vô Kỵ chép miệng, cũng không phủ nhận sự thật này, tuy rằng Lê Quốc hiếm khi phát động ngoại chiến, nhưng quân đội đích xác mãnh liệt đến kỳ cục.
Tính đến nay, biến pháp Thương Quân của Càn quốc là biến pháp thành công nhất trong thiên hạ, sau khi quốc lực tăng nhiều, lòng tự tin cũng bành trướng không ít, trận chiến đó đúng là bị quân đội Lê quốc đánh cho tối tăm mặt mũi, không tìm được đường về.
Nhưng hắn lại tò mò: “Nhưng Triệu huynh vẫn muốn cùng chúng ta hợp tác kiếm tiền, chẳng lẽ là… Lê quốc cũng thiếu tiền?”
Triệu Ninh bất đắc dĩ cười: “Lê quốc chúng ta tất nhiên không thiếu tiền, Ngụy gia không thiếu tiền, Hàn gia không thiếu tiền, chúng ta Tôn thất Triệu thị lại càng không thiếu tiền!
Hả?
Doanh Vô Kỵ nhướng lông mày, chờ nàng tiếp tục hướng nói.
Triệu Ninh có thể cảm nhận được thành ý liên hôn của Doanh Vô Kỵ, liền không che giấu giấu: “Không giấu Doanh huynh, tôn thất Triệu thị có rất nhiều tiền, nhưng trong tôn thất thì Ngụy Hàn đối đầu với nhau rất kịch liệt, trực hệ Ngụy gia vô cùng cường hãn. Lê quốc tuy rằng rất ít đánh trận, nội bộ tông tộc nhiều tiền nhưng vẫn dùng để luyện binh, phần tài nguyên này nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, thái tử cũng không động vào được!
Tiêu hao nội bộ?
Đúng vậy!
Thì ra là thế!
Doanh Vô Kỵ lập tức hiểu được logic tầng dưới chót của chuyện này.
Biến pháp của Càn quốc cố nhiên là biến pháp tốt, nhưng cũng không phải là biến pháp thành công nhất.
Trước đó, Lê quốc cho ra lò một nhóm kỳ tài biến pháp, hồ phục cưỡi ngựa bắn cung của Vũ Linh Vương, cùng sự ra đời của bộ binh tác chiến Ngụy gia đều là biến pháp thiện chiến, bằng không trận chiến mấy trăm năm trước kia, Càn quốc cũng không bị đánh cho sứt đầu mẻ trán.
Nhưng bởi vì nội bộ Lê quốc chia rẽ, dẫn đến biến pháp chỉ thể hiện ở mặt quân sự. Những kỳ tài biến pháp kia, từng vô số lần muốn động đao đối với cải cách ruộng đất, lại gặp phải lực cản cực kỳ cường đại, cuối cùng đều chuốc lấy thất bại. Không còn gì ngoài một đội quân hùng mạnh.
Luyện binh thì phải tốn tiền.
Hết lần này tới lần khác hai nhà Triệu Ngụy phân cao thấp lẫn nhau, đều đem tiền đốt vào việc luyện binh, kể từ đó tiền Thái tử nắm giữ ít đi cũng chẳng có gì lạ.
Triệu Ninh xoa xoa lông mày, nhịn không được lộ ra một tia sầu não: “Lần này sau Bách gia thịnh hội, đạo gia còn chuẩn bị thịnh điển, tuy rằng việc này đã giao cho Hàn gia, nhưng bắt đầu mùa đông còn phải đi đến biên giới Càn Lê cứu trợ thiên tai…”
Doanh Vô Kỵ không khỏi cười: “Triệu huynh khẳng định như vậy, chúng ta hợp tác về sau có thể kiếm được tiền?”
Triệu Ninh buông tay: “Cũng không biết, bất quá Doanh huynh đối Càn Vương bệ hạ thả ra hào ngôn, làm cho ta không chút hoài nghi tính chân thật của những lời kia! dù sao cũng sắp trở thành người một nhà, vì sao không thể thử một lần đây? Triệu mỗ thiếu tiền, Doanh huynh sợ bị Càn quốc hái quả, sao chúng ta không kết hợp kiếm tiền!”
Vợ tương lai của tôi thật thoáng, làm gì cũng dương mưu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo