Người dịch: PrimeK Tohabong
Hoa Uyển Thu nhìn Hoa Triều: “Kỳ thật cô nương không cần ôm địch ý lớn như vậy với ta, ta biết bởi vì dung mạo của ta còn có quan hệ với Yển ca, cô nương đối với ta có thành kiến, nhưng kỳ thật căn bản không cần tự tìm phiền não.
Kỳ thật ta nhìn ra được, cô nương cũng không chán ghét ta, ta cũng đối với cô nương cũng như vừa gặp đã thân, hơn nữa đối với hí khúc có chút thích. Hôm nay nghe cô nương tấu “Khổng Tước Đông Nam Phi”, lại càng kinh ngạc. Nếu cô nương để mắt, sau này có thể xưng hô tỷ muội, nếu cô nương có thể chỉ điểm một hai trong hí khúc, vậy thì càng là chuyện may mắn của ta!”
Lời này nói vô cùng chân thành, nói đến Hoa Triều cũng tin!
“Cô thật sự có hứng thú với hí kịch?”
Hoa Triều vừa nói xong, liền cảm thấy không thích hợp, vội vàng nghiêm mặt: “Cô nương vì tâm nguyện của Thừa tướng, thật đúng là nhọc lòng! bất quá cô cũng không cần tiếp cận ta thông qua hí khúc, ta đã có tri âm của mình với hí khúc, mỗi ngày còn nói không hết chuyện, không rảnh cùng cô nương thảo luận!”
Dứt lời, chắp tay, rời khỏi phòng như chạy trốn.
Doanh Vô Kỵ không chậm trễ, nhanh chóng đi theo.
Triệu Ninh hướng La Yển chắp tay: “Chúc mừng La tướng có được lương duyên, cáo từ!”
“Đa tạ!”
……
La Yển nhìn Triệu Ninh, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, bất quá cũng không nói thêm gì, cứ như vậy đưa mắt nhìn mấy người rời đi.
……
Xe ngựa rời khỏi Vọng Nguyệt đàm.
Doanh Vô Kỵ nhịn không được nói: “Hoa Triều tỷ, nữ tử này nhất định có vấn đề, tỷ cũng ngàn vạn lần không nên nghe hoa ngôn xảo ngữ của cô ta!”
Uh…...
Hoa Triều thở dài một hơi, tâm tình giống như tốt hơn chút: “Về sau không để ý tới nàng ta là được, nếu không ta chẳng phải trúng khổ nhục kế sao, như vậy thì đúng ý La Yển”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Đúng thế, đợi 1 năm nữa khi tỷ đi nhậm mệnh đến Chu Vương Thất, tỷ có thể khởi hành đến Hạo Kinh sống, đỡ cho bọn họ ở chỗ này phiền lòng tỷ.”
Uh!
Nghe được hai chữ “Hạo Kinh”, trong lòng Hoa Triều không khỏi vui buồn lẫn lộn.
Nàng cắn cắn môi: “Đệ thật sự hy vọng ta đi Hạo Kinh sao?”
Doanh Vô Kỵ nghiêm túc gật đầu: “Tuy rằng luyến tiếc tỷ, nhưng Chu Nhạc phủ Hạo Kinh đích thật là nơi rất tốt cho tỷ, nơi đó, tỷ có thể thi triển tài hoa, cũng không có nhiều chuyện chó má như Lê quốc”.
“Luyến tiếc tỷ” mấy chữ này, khiến trong lòng Hoa Triều toát ra vị ngọt ngào nhẹ nhàng.
Hiện nay mơ ước đã nằm trong tay, nhưng rồi nàng vẫn cảm thấy chua xót không nói nên lời: “Vậy đệ… “
Nàng muốn hỏi Doanh Vô Kỵ có thể đi cùng mình hay không, dù sao bằng vào tài hoa của hắn, ở Chu vương thất kiếm được một chức quan cũng không phải việc khó gì, huống chi Nhạc phủ lệnh Khương Thái Uyên kia còn là đại ca tốt của hắn.
Nhưng nói được một nửa, nàng cũng không nói được nữa.
Có lẽ La Minh nói đúng, hắn ở Lê quốc ẩn nhẫn nhiều năm, cho đến khi Doanh Vô Khuyết xuất hiện mới bị ép hiển lộ tài hoa, lấy chí hướng của hắn làm sao có thể nguyện ý làm một quan văn Chu vương thất?
Doanh Vô Kỵ hỏi: “Hoa Triều tỷ, đệ như thế nào? Sao tỷ nói lấp lửng thế?
“Không có gì…...”
Hoa Triều cười lắc đầu: “Chuyện chức vị Nhạc phủ sang năm hãy nói, bây giờ còn không vội!Được vị trí này, tỷ còn phải cảm ơn”
Doanh Vô Kỵ cũng nói không rõ trong lòng mình có tư vị gì, kỳ thật hắn cũng biết nửa câu sau của Hoa Triều là gì.
Nói thật, chức quan văn tại Nhạc phủ hắn cũng rất muốn làm nhất là có thể cùng Hoa Triều sống nhàn nhã cả đời. Đây cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là…... Thật sự có thể sống nhàn nhã sống cả đời sao?
Trong khoảng thời gian này hắn đã nhận rõ một sự thật, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, chỉ có thực lực cùng quyền lực mới là chân lý, cuộc sống vợ đẹp con khôn cố nhiên đẹp, hơn nữa cũng không phải không thể thực hiện, nhưng năng sức phản kháng quá kém, chỉ cần sóng hơi lan đến, chính là kết cục tan cửa nát nhà.
Nhất là Hàn Quyện vẽ bức tranh Giang Sơn khí vận đồ, có thể không quá vài năm nữa sẽ là thế cục đại tranh, trong vòng xoáy này, có ai mà không muốn lo cho thân mình?
Doanh Vô Kỵ muốn, chính là năng lực lo được cho thân mình!
Hắn nhất định phải dựa vào chính mình, đạt được thực lực hoặc là thế lực đầy đủ, mới có thể có quyền được sống một cuộc sống có vợ đẹp con khôn.
Bất quá hiện tại nói những lời này rõ ràng không quá thích hợp.
“Hắn cười nói: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Hôm nay, tỷ được chức quan này chính là chuyện mừng, vừa lúc Triệu huynh chuẩn bị mời đệ uống rượu, không bằng chúng ta cùng nhau uống?”
“Không cần! “
Hoa Triều cười khoát tay: “Vị Triệu Lăng huynh này chính là quý nhân hiếm có, hôm nay mời khẳng định là có đại sự cần bàn, ta một nữ tử xen vào ảnh hưởng đến hai người đàm luận đại sự!”
Nàng thân mật đấm bả vai Doanh Vô Kỵ một cái, liền nhảy xuống xe ngựa đi về Thư cục.
Triệu Ninh nhìn thoáng qua phương hướng nàng rời đi, không khỏi trêu ghẹo nói: “Doanh huynh có hồng nhan tri kỷ này, thật sự là làm cho người ta cực kỳ hâm mộ!’
Hỏng rồi!
Vừa rồi chỉ lo an ủi tỷ tỷ, quên mất vợ tương lai.
Doanh Vô Kỵ vội vàng giải thích: “Ta chỉ là không quen nhìn lão La Yển khi dễ người…”
Triệu Ninh cười xua tay: “Công tử không cần giải thích, ta có một nơi uống rượu tốt, công tử đi theo ta!”
Dứt lời, liền nhảy xuống xe ngựa, thoải mái đi về một hướng.
Doanh Vô Kỵ đi theo, nhìn nàng bộ dáng tự tại, không khỏi có chút oán thầm, tuy nói bàn chuyện liên hôn cũng là chính trị nhưng dù sao về sau cũng là vợ chồng, cái bộ dáng này cũng quá hớn hở!
Hắn chép chép miệng, chỉ có thể đi theo.
Cửa hàng mới của Thư cục Thượng Mặc ở ngay con phố phồn hoa nhất Giáng Thành, quán rượu Triệu Ninh nói cũng giống như vậy, hai người đi chưa được mấy bước đã tới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo