Người dịch: PrimeK Tohabong

Miêu nữ vẫn cực kỳ xinh đẹp như trước, vẫn câu hồn vía người ta, thân thể dẻo dai lại càng tuyệt, nhưng chính là hắn sinh ra cảm xúc phiền chán, thậm chí trong đầu luôn có thể toát ra bộ dáng lúc Hoa Triều đánh đàn.

Kỳ thật đối với Hoa Triều, hắn trước kia đã từng có một ít ý nghĩ không phải đơn thuần như vậy.

Thậm chí nói Giáng Thành rất nhiều quý tộc công tử ca, đều từng đối với Hoa Triều sinh ra tâm tư khác.

Bỏ qua dung mạo xuất chúng không nói, chỉ riêng cái loại khí chất dịu dàng thanh tao này, đã có thể làm cho một đám nam tử khó có thể kiềm chế.

Dù sao thanh danh Hoa Triều vang dội như vậy, không phải tất cả đều là do La Yển.

Chỉ tiếc, chỉ có thể nhìn, không thể xơi.

La Yển dù sao cũng là Thừa tướng, đối với nữ nhi này bảo vệ tương đối cần thận, mặc dù có không ít công tử ca đều từng theo đuổi Hoa Triều, nhưng không ai dám dùng sức mạnh.

Nhất là Ngụy Đằng, lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao…... La Yển con mẹ nó lại còn là dượng của hắn.

Tâm tư này vốn đã đè xuống, dù sao… dù cho Hoa Triều vẫn đẹp như trước, tuổi tác bày ra ở đây, dung nhan hẳn là cũng không còn mấy năm. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, tham gia xong văn hội lần này sau khi trở về, loại ý nghĩ này cứ tràn vào trong đầu với tốc độ cực kỳ khủng bố.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Rõ ràng văn hội chỉ là đi xem náo nhiệt.

Ngụy Đằng lắc lắc đầu, chuẩn bị xuống lầu.

Chủ nhân…...

Miêu nữ trên giường ừ một tiếng, hai mắt đẫm lệ kêu một tiếng.

Ngụy Đằng dừng bước, có chút phiền não nói: “Sao vậy?”

Miêu Nữ điềm đạm đáng yêu nói: “Có phải em không hầu hạ tốt chủ nhân không?”

Cô nói chuyện nơm nớp lo sợ, như đi trên lớp băng mỏng, giống như là đang lo lắng vì chuyện này mà bị trừng phạt.

Không liên quan đến ngươi!

Ngụy Đằng không kiên nhẫn khoát tay áo: “Ta đi ra ngoài, ngươi ngủ trước đi!”

Miêu Nữ ôn hòa nói: “Em, em chờ chủ nhân trở về!”

Ngụy Đằng gắt một cái: “Không cần! Nếu ta trở về, sẽ đánh thức ngươi!”

Miêu nữ: “......”

Ngụy Đằng miệng mắng chửi đĩnh đạc, cũng không biết đang nói cái gì, cài nút áo lung tung, liền vội vàng xuống lầu.

Miêu Nữ nhìn hắn rời đi, vẻ mặt vốn điềm đạm đáng yêu đã biến mất không thấy nữa, khóe miệng lại thêm vẻ giễu cợt nhàn nhạt.

Trong đôi mắt quyến rũ kia, cũng tựa hồ chớp động ánh sáng yêu mị.

Lộp bộp!

Ngụy Đằng xuống lầu, một cước đá văng một cánh cửa lớn, mắng chửi nói: “Cơ Túc! Mau ra đây cho ta!”

“Hả?”

Cơ Túc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Ngụy Đằng tới, nhất thời hoảng sợ, vội vàng nắm chăn che thân thể mình.

Hắn là người đàn ông rất bảo thủ, thân thể cho phụ nữ xem cũng được, cho đàn ông xem thì không được tự nhiên.

Ngược lại nữ tử bên cạnh cũng mơ mơ hồ hồ với Ngụy Đằng.

Cơ Túc có chút hoảng: “Ngụy huynh, huynh còn chưa ngủ à?”

“Ngủ? Ngủ cái rắm!”

Ngụy Đằng mắng chửi đĩnh đạc nói: “Mau nói cho ta, Miêu Nữ của ngươi là mua từ nơi nào, như thế nào ngay cả thuật biến hóa đều không hiểu?”

Cơ Túc có chút bất đắc dĩ: “Ngụy huynh! Yêu tộc ngoại trừ những thứ này được nuôi dưỡng cải tạo, phải tu đến đại yêu mới có thể hóa hình, hơn nữa sau khi hóa hình hình dạng liền không thay đổi được!

Ngụy Đằng gắt một cái: “Thật là phế vật!”

Cơ Túc: “......”

Tuy rằng trên mặt một bộ ấm ức bộ dáng, nhưng trong lòng hắn đã cười như hoa.

Nhìn bộ dáng này của Ngụy Đằng, nói vậy kế hoạch của Hàn gia sắp thành công, Miêu nữ kia cực kỳ am hiểu ám thị tinh thần.

Hôm nay lúc hai người đi tham gia văn hội chỉ là góp vui không sai, dù sao tài văn chương của hai người cũng chỉ như vậy, không cần phải đi lên mất mặt, bất quá Cơ Túc cũng không phải một chuyện cũng không làm, hôm nay ngồi ở chung quanh Ngụy Đằng, tất cả đều là người của bọn họ.

Những người này cực lực ca ngợi Hoa Triều, cho dù Ngụy Đằng không nghe lọt, cũng có thể hình thành rất nhiều ám thị tâm lý.

Đợi đến khi Ngụy Đằng trở lại Lộc Phòng, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Miêu Nữ đang gảy đàn, tiếp theo lại hạ thấp thể nghiệm chuyện phòng the của hắn, cuối cùng lại thông qua pháp thuật tinh thần, làm cho hắn nghĩ đến cảnh tượng tại văn hội.

Rất nhiều ám thị, cho dù hiền giả cũng có thể nghẹn một bụng lửa.

Ngụy Đằng mắng chửi đĩnh đạc nửa ngày, rốt cục lại mở miệng hỏi: “Ta nghe nói trên đời này có người tinh thông thuật biến hóa, ngươi có biết hay không, biết thì tìm cho ta một người!”

Cơ Túc một bộ khó hiểu: “Ngụy huynh tìm người như thế…... Chẳng lẽ cũng là vì chuyện phòng the? Ngươi muốn người này biến thành ai?”

Ngụy Đằng mắng: “Nói nhảm! Đương nhiên là Hoa Triều rồi!”

Há…...

Cơ Túc hít sâu một hơi khí lạnh: “Ngụy huynh, Hoa Triều cô nương có quan hệ thân thích với huynh đó!”

Ngụy Đằng gắt một cái: “Vớ vẩn! Ông mày chả có một chút quan hệ huyết thống nào với nàng! Đừng nói nhảm, mau tìm người cho ta!”

Người tinh thông thuật biến hóa…...

Cơ Túc suy tư một hồi, bỗng nhiên vỗ đầu: “Ta thật sự biết hai người!”

Ngụy Đằng nhất thời hưng phấn lên: “Ai?”

“Một người là người của Vi Nga phái mà bạn bè của ta quen biết, hắn nói người đàn ông này tinh thông thuật phòng the, cực kỳ am hiểu thuật biến hóa!”

“Con mẹ nó, ông mày thích nữ!”

“Hắn cũng có thể biến thành nữ!”

“Cút đi!”

“Người kia thì là nữ, chỉ là đã hơn 80 tuổi. Bất quá Ngụy huynh không cần lo lắng, bà ta có thể biến hóa ra thiếu nữ không có bất kỳ sơ hở nào”.

“……”

Ngụy Đằng trầm mặc trong chốc lát, tiếp theo ân cần chửi cả tổ tông 18 đời nhà Cơ Túc.

Cơ Túc rất khó chịu, nhưng cũng chỉ là khó chịu mà thôi, ngoại trừ nổi mụn, không có bất kỳ phản ứng xấu nào.

Ngụy Đằng mắng một khắc đồng hồ, mắng đến mệt bã cả người.

Lửa trong lòng tản đi một ít, lửa trong bụng lại càng tích càng nhiều.

1.08827 sec| 2414.531 kb