Người dịch: PrimeK Tohabong
Theo tiếng hát của cô, câu chuyện chậm rãi trải ra, chậm rãi kể lại câu chuyện tình yêu của Tiêu Trọng Khanh và Lưu Lan Chi.
Lưu Lan Chi ở nhà chồng cần cù chăm chỉ, làm con dâu tốt lại bị mẹ chồng làm khó dễ.
Hai vợ chồng tình nghĩa sâu đậm, nhưng dưới áp lực của mẹ, Tiêu Trọng Khanh chỉ có thể tạm thời đưa Lưu Lan Chi về Lưu gia, cũng hẹn nhau nhất định sẽ đón cô về.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi về đến nhà, Lưu Lan Chi lại bị đại ca buộc tái giá.
Từng câu từng chữ, vô cùng sinh động rõ ràng, nhất là đến thời điểm Lưu Lan Chi bị bức hôn, không ít người đều cảm giác được tâm tình phẫn nộ.
Người trẻ tuổi ở đây không khỏi cảm động, một số nữ tử còn trẻ thậm chí đã bắt đầu lau nước mắt.
Ngay cả Hoa Uyển Thu bên cạnh La Yển cũng nhìn đến ngây dại.
Câu chuyện tiếp tục.
Tiêu Trọng Khanh nghe được Lưu Lan Chi bị bức hôn, trong lòng lo lắng, liền tìm tới, nhưng khi đó kiệu hoa của đại quan gia hôm sau sẽ tới.
Một đôi tình nhân không muốn chia lìa, nhưng vẫn bị chia rẽ, nhưng bọn họ không cúi đầu, mà lựa chọn cùng đi xuống Hoàng Tuyền.
Một người trầm mình xuống sông, một người thắt cổ trên cây tự vẫn.
Đối mặt với trùng trùng điệp điệp lực cản, lại vẫn thực hiện lời hứa ngày xưa:
Quân đương tác bàn thạch
Thiếp đương tác bồ vỹ
Bồ vỹ nhân như ty
Bàn thạch vô chuyển vi
Dịch thơ:
Bàn thạch chàng chẳng bấp bênh
Thiếp nhành lô vĩ, trung trinh đến cùng
Cuối cùng.
Lưỡng gia cầu hợp táng
Hợp táng Hoa Sơn bàng.
Đông tây thực tùng bách
Tả hữu chủng ngô đồng.
Chi chi tương phúc cái
Diệp diệp tương giao thông.
Trung hữu song phi điểu,
Tự danh vi uyên ương,
Ngưỡng đầu tương hướngminh,
Dạ dạ đạt ngũ canh.
Hành nhân trú túc thính,
Quả phụ khởi bànghoàng.
Đa tạ hậu thế nhân,
Giới chi thận vật vong.
Dịch thơ:
Tin ra, hợp táng an bài,
Hoa Sơn một ngọn, sẽ dời hai quan.
Hoa Sơn tùng bách đông tây,
Phía bên tả hữu thức cây ngô đồng.
Tán cây từng lớp lại chồng,
Cành cây như cũng vươn thông với cành.
Nghe đâu có tiếng dậy dàng,
Hai chim cùng lượn, uyên ương gọi là.
Gọi nhau từ sớm tinh mơ,
Khi ngừng tiếng hót, cũng đà canh năm.
Lắng tai chồng nẻo xa xăm,
Giấc xuân tỉnh, vợ khôn cầm xót xa.
Đời sau cảnh tỉnh đây là,
Gương xưa còn đó, khéo mà xét soi.
Kết cục này, khiến cho vô số người đều cảm giác có chút mũi cay cay, nhưng cũng rốt cục cảm giác được có chút vui mừng.
Một khúc kết thúc, trên sân thật lâu không có tiếng động.
Doanh Vô Kỵ xa xa nhìn Hoa Triều hốc mắt hơi đỏ lên, trong lòng có chút cảm khái, trong kịch bản mẫu thân nàng lưu lại, đích xác có một câu chuyện tương tự, tuy rằng trình độ so với Khổng Tước Đông Nam Phi kém có chút xa, nhưng nội tâm câu chuyện là giống nhau, đủ để thấy mẫu thân nàng đối với loại tình yêu đến chết không thay đổi này có bao nhiêu khát vọng.
Chỉ tiếc, La Yển quá cặn bã.
Hắn chuyển ánh mắt sang bên kia, La Yển hơi cúi đầu, Hoa Uyển Thu bên cạnh đang lau nước mắt cho hắn, nhưng thần sắc trên mặt lại hết sức khó coi.
Doanh huynh! Bài thơ Nhạc phủ này là huynh viết sao?
Triệu Ninh bỗng nhiên mở miệng.
Doanh Vô Kỵ quay đầu, nhìn thấy hai mắt sáng ngời mà nhiệt tình của nàng, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Ninh suy tư một lát: “Bản lĩnh vững chắc, câu nói ưu mỹ, chuyện xưa sinh động, triết lý thâm thúy, thơ nhạc phủ hiếm có, huynh đúng là xuất sắc!”
Đánh giá này đã cao tới cực điểm, bất quá Doanh Vô Kỵ vẫn bĩu môi!
Chết tiệt!
Nhạc phủ song bích chẳng lẽ là thổi phồng?
Có thể nói, bài thơ nhạc phủ này, ngoại trừ không phải mình viết, không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Doanh Vô Kỵ không dám nói mình sao chép, cũng không có mặt mũi nói là mình viết, chỉ có thể hừ hừ ha ha đối phó cho qua chuyện.
Triệu Ninh lại càng cảm thấy hứng thú: “Bất quá ta nghe nói Doanh huynh chưa bao giờ có nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, chỉ có qua lại với bảy vị danh kỹ Lầu Xanh, lại vì sao có thể viết ra câu chuyện động lòng người như thế, chẳng lẽ…... huynh đã sớm có lòng đối với vị Hoa Triều cô nương này?”
Chết tiệt, bị ngươi nhìn ra.
Doanh Vô Kỵ nhếch miệng, muốn nói không muốn tỷ tỷ này là giả, bất quá tình cảnh của mình, nhất định là nam nhân muốn ăn bám, mà Hoa Triều bị vây dưới bóng ma của cha mẹ, để cho nàng chia sẻ tướng công với người phụ nữ khác e là rất khó, nói không chừng trực tiếp đem tâm ma kích phát ra.
Nếu như như vậy làm nhỡ nhàng người ta, không khỏi cũng quá cặn bã, cho nên…...
Không đúng!
Doanh Vô Kỵ thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm Triệu Ninh xem xét một hồi lâu, người trước mắt này tuyệt đối là công chúa có địa vị nhất tại Lê quốc, chỉ cần liên hôn thành công, nàng chính là vợ của mình, cái này… Là đang ghen sao?
Khóe miệng hắn hơi giương lên: “Nếu ta nói như vậy, Triệu huynh sẽ không phải là không muốn giúp ta nói về chuyện liên hôn chứ?”
Triệu Ninh cười nói: “Tất nhiên là không rồi, nếu đã đáp ứng Doanh huynh, tự nhiên phải nói được làm được, huống chi lấy tài tình Doanh huynh, phong lưu một chút cũng là bình thường, ta há lại là loại người lòng dạ hẹp hòi”.
Doanh Vô Kỵ: “Triệu huynh rộng rãi!”
Thật sự là một cô gái giỏi chịu đựng, biết rõ mình bị cắm sừng mà vẫn chấp nhận.
Triệu Ninh bị hắn nhìn, cảm giác ánh mắt của hắn có chút là lạ.
Lạ thật! Như thế nào cảm giác người hắn muốn cưới cũng giống như là mình vậy…
Được!
Được!
Ngồi ghế chủ vị, Khương Thái Uyên vỗ tay khen ngợi, trên mặt là không ngừng ý cười: “Thơ nhạc phủ quả thực tuyệt mỹ, lại phối hợp với phương thức diễn dịch mới lạ, quả thật là tác phẩm xuất sắc hiếm có, chư vị nhạc sư cảm thấy như thế nào?”
10 vị nhạc quan nhìn nhau, người cầm đầu đứng dậy hành lễ: “Chúng ta cho rằng, hí khúc có thể vào phủ!”
Cuối cùng cũng qua.
Doanh Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhìn về phía Hoa Triều, vừa vặn đối diện với ánh mắt của nàng, mặc dù cách thật xa, cũng bị niềm vui trong ánh mắt của nàng lây nhiễm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo