Người dịch: PrimeK Tohabong

Khi nhìn thấy bức tranh Triệu Khế vẽ, nàng tức giận, nhưng lại ngại thân phận bại lộ nên không thể ra mặt, tâm tình có thể nói tương đối buồn bực.

Lại không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ chủ động đứng ra.

Nói thật.

Nàng rất chờ mong thơ của Doanh Vô Kỵ, dù sao hắn làm thơ đều có tính phê phán.

Cứ như vậy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Doanh Vô Kỵ chậm rãi hạ bút.

Lại không nghĩ tới, bài thơ này ngoài dự đoán của mọi người ngắn ngủn.

Tạc nhật nhập nam thi

Quy lai lệ mãn cân

Biến thân La khỉ giả

Bất thị dưỡng tằm nhân

Dịch thơ:

Hôm qua vào đến chợ Nam

Về nhà tủi hổ khóc đầm khăn tay

Người ta gấm vóc lụa là

Nào đâu giống kẻ nuôi tằm như ta

Cái này…...

Tất cả mọi người giật mình một chút, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, cũng đã có từng luồng khí vận ngưng kết ở ngực Doanh Vô Kỵ.

Tác phẩm tải ý!

Lại có thể liên tiếp ba thiên tác phẩm tải ý.

“Chợ Nam? Là khu chợ phía nam Giáng Thành của các ngươi sao?”

“Hẳn là vậy, nơi đó có không ít dân chúng từ ngoài thành tới, phần lớn là thợ mộc và dệt vải…”

“Trước đó vài ngày ta còn đi dạo qua, thấy không ít cửa hàng vải đến nơi đó bán vải!”

“Người ta gấm vóc lụa là. Nào đâu giống người nuôi tằm như ta. Thật sự là câu tuyệt vời! “

Không ngờ Doanh Vô Kỵ cũng là một người thương cảm dân tình.

Cái này thật không có cách nào khiển trách hắn, ta nghe một người bạn Mặc giả của ta nói, hắn làm công nhân in ấn ở Thư cục Thượng Mặc, Doanh Vô Kỵ trả công cực kỳ hào phóng”.

Thơ thì hay, nhưng có liên quan gì đến tranh của Bình Lăng Quân đâu?

“Ngươi xem…... xiêm y của nhân vật trong tranh Bình Lăng Quân”.

Cái này…...

Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu quan sát quần áo của nhân vật trong tranh.

Dân phu mỗi người đề để trần cánh tay, quần cũng đều kéo đến đầu gối.

Mà bóng lưng trẻ tuổi kia, một thân trường bào vương thất, chỉ từ trong tranh đương nhiên nhìn không ra vật liệu gì, nhưng loại áo choàng này trên đời chỉ có thể là tơ lụa. Đây chính là xa xỉ phẩm chân chính, bình thường khi người ta không mặc đều phải cất giữ cẩn thận, kết quả hắn trực tiếp mặc rồi lội xuống sông để thể hiện thương cảm dân tình.

Hình như…... là có chút khập khiễng thật!

Người ta gấm vóc lụa là. Nào đâu giống người nuôi tằm như ta.

Những lời này chủ ý đã tương đối chua xót, chỉ là liếc mắt một cái phảng phất liền thấy được dân gian khó khăn.

Nhưng giờ này khắc này đặt ở phía dưới bức họa này, lại có thêm một loại chênh lệch rất mạnh.

Người nuôi tằm cả đời cũng không có được một bộ trường bào tơ lụa, lại bị người ta mặc rồi lội xuống sông bùn lầy, hơn nữa còn bị người ta coi là thương cảm dân tình, một họa một thơ tụ cùng một chỗ, hoang đường đến làm cho người ta có chút không biết làm thế nào.

Tuyệt vời!

Ánh mắt Triệu Ninh sáng ngời, không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ tự nhiên tìm ra một góc độ tuyệt hảo như vậy, lấy khó khăn dân gian trong thơ, châm chọc thương cảm dân tình trong tranh.

Nàng không quen nhìn nhất, chính là Triệu Khế bốc phét về “Nhân”.

Bài thơ này của Doanh Vô Kỵ, đúng là “nhờ thơ nói hộ lòng tôi”

Cái này…...

Triệu Khế nhìn bài thơ này, chỉ cảm thấy sọ não trướng lên, thậm chí có thể nghe được mạch máu hai bên tóc mai nhảy lên, trên mặt càng thẹn đến nóng lên.

Một cỗ tức giận quanh quẩn trong ngực, Doanh Vô Kỵ này, hắn làm sao dám!

Doanh Vô Kỵ liếc hắn một cái, thang cảm xúc đã 80, còn cách 90 một ít!

Hắn hướng Triệu Khế khẽ cười nói: “Bình Lăng Quân không cần để ý, bài thơ này tuy rằng đúng là suy nghĩ trong lòng ta, nhưng cũng không có ý châm chọc Bình Lăng Quân, bất quá là lúc vẽ tranh xuất hiện một tia sơ sẩy, vừa vặn bất hạnh đụng phải ta hay thích xoi mói người. Nếu có đắc tội, ta ở chỗ này đền tội cho Bình Lăng Quân!”

“Hả? “

Mọi người ở đây đều sửng sốt, Doanh Vô Kỵ lúc nào dễ nói chuyện như vậy?

Nhất là La Yển, dù sao Doanh Vô Kỵ mắng xong mình, chưa từng lễ phép nhận lỗi với mình như vậy.

Hôm nay xảy ra chuyện gì, chuyển giới à?

Triệu Khế cũng có chút mơ hồ, đang chuẩn bị tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, ở trước mắt bao người cười cười xóa ân cừu, cũng chưa từng nghĩ vừa mới mở miệng lại bị cắt đứt.

Doanh Vô Kỵ cười nheo mắt nói: “Dù sao việc trị thủy có từ thời vua Vũ rồi, trị thủy ven bờ Hoàng Hà quan viên sớm đã làm quen tay rồi, nếu là trong tranh chỉ có mỗi cảnh tượng trị thủy thì có biết ai là người chịu trách nhiệm việc trị thủy đâu? Bình Lăng Quân vẽ trường bào vương thất, cũng chỉ là bất đắc dĩ nhấn mạnh thân phận mình mà thôi, xuất hiện tý khập khiễng như vậy cũng dễ hiểu?

Ha ha!

Văn hội lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Lời này tuy rằng dường như thật sự giải thích cho Triệu Khế, kì thực chả khác nào chỉ vào mặt mũi hắn mà mắng.

Quan viên có thể quản công việc, nhưng trong tranh hết lần này tới lần khác xuất hiện một mình ngươi, sợ người khác nhận không ra, còn cố ý đem quần áo đổi thành trường bào.

Những lời này của Doanh Vô Kỵ, chợt nghe hình như không có gì không ổn, nhưng ngẫm lại, giữa những hàng chữ tất cả đều là hai chữ “Diễn xuất”.

Mí mắt La Yển nhảy dựng, quả nhiên, Doanh Vô Kỵ vẫn là Doanh Vô Kỵ.

Cơ bắp trên mặt Khương Thái Uyên run rẩy, hì hì vài tiếng, nghĩ thầm tiểu huynh đệ mình mới quen biết này cũng thật ác độc, mắng chửi người cũng quá mãnh liệt!

Triệu Ninh ngây người một chút, chỉ cảm thấy trong lòng sướng như bắt được vàng, không kìm được che tay áo lên mặt cười thành tiếng.

【 Lời nhắc 】 giá trị dao động cảm xúc mục tiêu đột phá 90, ngẫu nhiên thu được Pháp thuật huyền cấp 《 Thổ Hành Thuật 》.

“Hả?”

Doanh Vô Kỵ có chút mờ mịt, không biết vì sao lại ở trên người hắn tuôn ra một kỹ năng kỳ quái như vậy, dù sao Triệu thị giáo dục hậu nhân đều với mục tiêu là tạo ra những mãnh nhân, nghe nói Thái tử Triệu Ninh là một tay thương pháp siêu tuyệt.

Làm sao Bình Lăng Quân học được một kỹ năng chó gà như vậy?

0.52338 sec| 2416.047 kb