Người dịch: PrimeK Tohabong
Loạn thế kinh thiên?
La Yển vẻ mặt nghiêm trọng, không biết từ lúc nào trên trán đã toát ra mồ hôi: “Vậy Hàn thế chất, nguyên nhân Loạn thế kinh thiên này, chính là ở Ung Thành, Giáng Thành và Hạo Kinh sao?”
Hàn Quyện không trả lời, chỉ nhìn thạch bích, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Triệu Ninh vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, qua một hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu: “Doanh huynh, có bám được váy hay không phải dựa vào huynh rồi!”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Giang sơn khí vận đồ này không giống như là giả!
Dù sao Hàn Quyện từ đầu tới cuối, tất cả động tác đều làm trước mặt mọi người. Quan lại ở đây có không ít người tu vi tinh thâm, lại có đại sư huynh đạo gia Khương Thái Uyên, mà Hàn Quyện ngay cả Cảnh giới Thai Thuế cũng không đột phá, nếu cái này cũng có thể gạt được tất cả mọi người, vậy chỉ có thể nói hắn là một thiên tài lừa bịp.
Như vậy…...
Giả thiết giang sơn khí vận đồ này là thật, Càn Lê hai nước rốt cục sẽ phát sinh biến cố gì, Chu vương thất lại sẽ có phản ứng gì, mới có thể làm cho gió lốc trong khoảng thời gian ngắn thổi quét toàn bộ thiên hạ?
Dù sao trước khi đại biến phát sinh, khí vận đồ vẫn luôn cực kỳ hiền hòa.
Chờ đã!
Càn Lê?
Một người họ Doanh, một người họ Doanh Triệu thị, không phải đều là hậu nhân của Chuyên Húc, lại kết hợp với giấc mộng mấy ngày trước Khương Thái Uyên nói về Chu thiên tử, giống như tất cả đều gắn liền với nhau.
Doanh Vô Kỵ trong lòng nhảy dựng, cảm giác càng thêm bất an, mặc kệ thấy thế nào, vòng xoáy của trận đại tranh thế này đều sẽ cách mình rất gần, không, mình phải mau chóng kiếm một mẻ rồi rời khỏi nơi thị phi này.
Phải biết rằng thời điểm những nước chư hầu này đấu đá lẫn nhau giống như máy xay thịt, cảnh giới Binh nhân trở xuống ai cũng không dám nói có thể đặt chân trên chiến trường, ngay cả cảnh giới Binh nhân ngã xuống cũng không ít, huống chi phía sau là biến động kinh thế trước nay chưa từng có.
Doanh Vô Kỵ không cho rằng mình là thiên mệnh chi tử, cho dù may mắn lây nhiễm một ít “Vương bá khí”, thì cũng phải làm quân tử phải rời xa nơi nguy hiểm như Mạnh Tử dăn dạy
Ánh mắt hắn đảo quanh, dù sao trước khi đại biến còn có một đoạn thời gian, vừa vặn có thể mượn cơ hội liên hôn để kiếm chác, đến lúc đó đạt tới tinh khí thần tầng 13, lập tức đột phá thai thoái cảnh, sau đó mang theo vợ của mình chạy trốn, cho dù nàng luyến tiếc Vương huynh cùng vị trí công chúa của mình, chính mình cũng phải nghĩ cách dắt nàng đi…
Triệu Ninh nghi hoặc: “Doanh huynh, sao huynh nhìn ta như vậy?”
Nàng rụt cổ, có chút lo lắng Doanh Vô Kỵ pê-đê.
Doanh Vô Kỵ lắc đầu: “Không có gì!”
Lúc này trên sân, mọi người thần sắc khác nhau.
Bọn họ hoặc là đến từ các quốc gia Bách gia học tử, hoặc là quan viên Lê quốc, nếu không thì chính là Quan nhạc phủ mà Chu vương thất phái tới.
Nhìn thấy một màn kinh người như thế, mặc kệ đứng ở lập trường nào, trong lòng đều nhấc lên sóng to gió lớn, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì.
“Ta nói…...”
Hàn Quyện vẫn là bộ dáng như sắp ngất, giống như bức khí vận đồ vừa rồi không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ vào hai luồng khí đen trắng mờ mịt trước ngực mình, lười biếng nói: “Bức họa này của ta, hẳn là tác phẩm tải ý rồi!”
Mọi người chăm chú nhìn lại, phát hiện âm dương nhị khí trước ngực hắn đặc biệt nổi bật.
Đây là… khí vận thuộc về Âm dương học phái, từng sợi vạn phần rõ ràng, tuy rằng ngưng kết không thành một đạo, nhưng cũng được Bách gia học tử vô kỳ hâm mộ.
Tác phẩm tải ý!
Thượng phẩm!
La Yển gật gật đầu: “Chúc mừng Hàn thế chất làm ra tác phẩm tải ý, trừ phi phía sau xuất hiện ba thiên tác phẩm tải ý cao thâm hơn, vị trí học tử tinh anh Bách gia thịnh hội, tất có một chỗ cho ngươi!”
Nghe được câu này, trên sân lặng ngắt như tờ.
Ba thiên tác phẩm tải ý cao thâm hơn, đùa à?
Tuy rằng kỹ pháp bức khí vận đồ này chưa thể đạt đến mức tải ý nhưng cũng là mức mà tuyệt đại đa số người khó có thể với tới.
Thêm ba thiên nữa?
Thái tử e là nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Khuôn mặt chán nản của Hàn Quyện cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, chắp tay nói: “Đa tạ!”
Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
La Yển lại gọi hắn lại: “Hàn thế chất, giang sơn khí vận đồ này, rốt cục là chính ngươi muốn vẽ, hay là sư phụ ngươi dặn dò ngươi vẽ?”
Vấn đề này hết sức quan trọng, trực tiếp nói rõ đạo gia có ý tham dự phân tranh giữa các nước chư hầu hay không.
“Sư phụ ta dặn dò”.
Hàn Quyện một chút cũng không kiêng dè, sau khi nói xong trực tiếp tung người nhảy lên, vượt qua đầu tường biến mất ở trong bóng tối, đối với văn hội lần này không có bất kỳ lưu luyến, giống như hắn lần này tới, chỉ là vì đưa bức tranh này mà thôi.
Mọi người nhìn phương hướng hắn rời đi trầm mặc không nói.
Đạo gia, lần này thật sự quay lại.
Khương Thái Uyên nhíu mày, không biết Lão tử nhất mạch rốt cục muốn làm gì.
La Yển vuốt râu cười cười, cao giọng nói: “Văn hội tiếp tục, còn có ai có tác phẩm xuất sắc?”
Hiện trường có chút yên tĩnh, vốn còn có không ít người chuẩn bị đi lên, nhưng giang sơn khí vận đồ này vừa ra, tất cả mọi người không biết có phải vẫn còn khiếp sợ hay không, hiện tại lộ diện không phải tự làm xấu mặt mình sao?
Còn nữa…...
Vạn nhất mình mới vừa đem đề thi từ đi lên, đợi lát nữa lại một bức tranh xóa sạch nửa thạch bích, thật là xấu hổ.
Ha ha ha! Nếu chư vị khiêm nhượng như vậy, ta đây trước hết xấu mặt một phen!
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên tướng mạo anh võ đứng lên.
Bình Lăng Quân!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo