Chương 145: Hoa lê một nhánh đè lên hải đường

Người dịch: PrimeK Tohabong

Giáng Thành này ai mà không biết, Thừa tướng già yếu không phù hợp với tuổi tác.

Rõ ràng đã cảnh giới Thai Thuế thì thọ nguyên phải lên tới 150 tuổi, các văn quan khác đều là càng già càng dẻo dai, tuổi càng lớn càng có sức lực, còn ông ta tóc đã bạc phơ, thân hình tiều tụy.

Một bộ dáng như thế mà hết lần này tới lần khác lại muốn cưới một em gái xinh đẹp, thơm tho, dân gian bách tính đều biết, trẻ không chơi, già hư hỏng, nhưng tất cả mọi người không dám nói.

Vừa mới đi lên đã đâm cho người khác một phát thật đau!

Hơn nữa hai câu này thật sự không tính là trình độ cao, nếu trình độ cao một chút, còn có thể tính là văn nhân gian ân cần thăm hỏi lẫn nhau, ngươi này…... trước mặt mọi người chỉ vào mũi Thừa tướng mắng cũng không thích hợp lắm thì phải?

Khương Thái Uyên xoa xoa huyệt Thái Dương, lo chết huynh đệ ta rồi.

Nhưng mà đúng lúc này, Doanh Vô Kỵ ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tiếp tục múa bút rơi mực.

Uyên ương bị lí thành song dạ

Nhất thụ lê hoa áp hải đường.”

Dịch thơ:

Chăn uyên ương ấy một đêm

Hoa lê một nhánh đè lên hải đường.”

Hai câu cuối cùng hạ xuống, văn hội vốn có thể nghe thấy nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Ha ha!

“Thơ hay!”

“Hoa lê, Hải Đường, hình ảnh này…...”

“Câu cuối cùng đúng là ghi điểm!”

“Nhưng mà, đây đúng là một bài thơ hay!”

Mọi người nhao nhao nhìn về phía La Yển, bọn họ phần lớn đều biết thừa tướng cùng Con tin Càn quốc có ân oán…

Nếu như không có câu cuối cùng này, La Yển trách cứ thậm chí trừng phạt Doanh Vô Kỵ cũng không có vấn đề gì, nhưng hết lần này tới lần khác có một câu như vậy, lại hùng hổ dọa người sẽ không hay cho lắm, cho nên La Yển có nuốt vào cục tức này hay không.

Chẳng những bọn họ đang chờ mong, mà ngay cả Doanh Vô Kỵ cũng đang chờ mong.

Dù sao Thừa tướng này thật sự quá dễ dàng bạo kỹ năng, lại không ngờ…...

Ha ha! Thơ hay!

La Yển cười đứng dậy: “Hay cho câu Hoa lê một nhánh đè lên hải đường, vậy bản tướng liền tạ ơn công tử Vô Kỵ tặng thơ!”

Giọng nói của ông ta rất bình thản thậm chí còn mang theo niềm vui sướng nhàn nhạt, dường như thật sự rất vừa ý với tác phẩm xuất sắc này, mặc dù bên trong có không ít ý mạo phạm.

Nhưng mà tâm tình của ông ta lại vẫn đột phá 80, ánh mắt giao hội với Doanh Vô Kỵ, khóe mắt hơi run một chút, vẫn bại lộ nội tâm không bình tĩnh.

Khí:+30

Thần:+25

Doanh Vô Kỵ mấp máy miệng, La Yển phát tích quá muộn, thời điểm vào triều làm quan đã đột phá cảnh giới Thai Thuế, có thể kham lục phẩm linh thai, hơn nữa tu vi không tiến thêm một tấc.

Nhưng dù vậy, thuộc tính tinh khí thần của ông ta cũng rớt xuống, cũng vẫn mạnh hơn rất nhiều so với Cảnh giới Thai Thuế bình thường, ít nhất cũng có thể treo vị đại sư huynh Khương Thái Uyên này lên đánh, chẳng lẽ đây đều là công lao của Dưỡng Khí Thuật?

Chỉ bất quá vị đồng chí già này liên tiếp bị phá tuyến phòng thủ cảm xúc, nhưng cảm giác công phu dưỡng khí không phải là rất đúng chỗ.

Đáng tiếc, lần này không rơi xuống kỹ năng.

Có thể là đợt sóng vừa rồi nổi lên quá cao, khiến cho đợt sóng này không tích lũy được sức lực.

La Yển Đạm cười làm ra một cái thủ thế mời: “Thơ này làm mở màn vô cùng tốt, có Công Tử Vô Kỵ mở hàng châu ngọc rồi, hôm nay văn hội chắc hẳn cũng sẽ đặc biệt, mời Công Tử Vô Kỵ ngồi xuống!”

Chậc!

Doanh Vô Kỵ lắc đầu, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Hoa Triều tuy rằng vẫn có chút sa sút, nhưng vẫn cho hắn một nụ cười ấm áp ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Sau này không cần như vậy nữa, ta…... Thật sự không sao”.

Văn nhân ở đây không khỏi âm thầm tán thưởng, nghĩ thầm không hổ là Thừa tướng, tâm tính tu dưỡng quả nhiên tốt.

Kể từ đó, bầu không khí văn hội xem như hoàn toàn bị điều động, từng bài thơ ùn ùn kéo đến, trong đó cũng không thiếu tác phẩm xuất sắc xuất hiện, dù sao thiên hạ tài tử rất nhiều, bài “Hoa lê một nhánh đè lên hải đường ” kia thật đúng là chưa chắc có thể chiếm được danh ngạch kia.

Từng bài thi từ được đưa đến trên thạch bích, rồi từng bài bị bỏ đi, chỉ có tác phẩm xuất sắc được mọi người tán thành mới có thể lưu lại.

Nhưng dù vậy, thạch bích cũng sắp đầy, bất quá cũng may thi hội cũng sắp kết thúc.

Doanh Vô Kỵ nheo mắt, hắn không trông cậy vào bài thơ trêu chọc này đoạt được danh ngạch, trên thực tế cũng quả thật đoạt không được, chỉ là phân đoạn này, hai người hắn chú ý đều không ra tay.

Hàn Quyện và Triệu Khế đều vững như Thái Sơn, người trước thậm chí nửa nằm nửa ngủ gật.

Chẳng lẽ, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào giai đoạn thứ hai?

Thôi mặc kệ!

Doanh Vô Kỵ vỗ nhẹ mu bàn tay Hoa Triều: “Hoa Triều tỷ, đến lượt tỷ!”

Uh!

Hoa Triều hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đi đến trước thạch bích.

Cùng nàng đứng dậy, còn có ca sĩ đã sớm trang điểm xong, nhao nhao đứng ở trước thạch bích.

Hiện trường có chút rối loạn.

Cái này…... Hoa Triều cô nương cũng tới!

Nhìn tư thế của các nàng, lại muốn diễn tấu hí khúc?

Sẽ không phải là phần sau của Trát Mỹ Án chứ?

Xuỵt…...

“Thật sự có chút kỳ cục, văn hội chính là nơi trang nghiêm, làm sao ngay cả hí khúc cũng có thể vào?”

“Hí khúc thì sao chứ? Ngươi thật đúng là…”

“Đừng tranh cãi với hắn nữa, nhìn nhìn cách ăn mặc của hắn rõ ràng không phải người Đại Lê, vạt áo phía trên còn thêu hoa văn Học cung Tắc Hạ, những tên Tề quốc cổ lỗ sĩ, vốn bảo thủ, văn chương kém cỏi thì không cần nói, lại luôn thích xem thường cái này xem thường cái kia!”

“Ngươi! Học cung Tắc Hạ ta chính là đệ nhất học cung đương thời, há cho ngươi…...”

“Học cung Tắc Hạ sớm không còn phồn hoa năm đó, thanh danh tất cả đều là bị những hậu bối như các ngươi hủy sạch, các ngươi chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại lấy vinh quang của tiền bối diễu võ dương oai, thật sự là…... Chúng ta xấu hổ thay cho các ngươi!”

“Ngươi…...”

5.95840 sec| 2414.914 kb