Người dịch: PrimeK Tohabong
“Hắn cũng muốn làm thơ?”
Hắn không phải tới để bình xét sao, tại sao cũng phải…...
“Bình Lăng Quân xưa nay khiêm tốn, lần này lại bỗng nhiên xuất thủ, chỉ sợ cũng là một thiên tác phẩm tải ý!”
Cái này…... Vậy đề thứ hai chúng ta không phải tham gia sao?
Triệu Khế không để ý tới mọi người, chỉ là trên mặt mang nụ cười đi đến phía thạch bích, vái chào La Yển cùng Khương Thái Uyên: “La tướng, Khương phủ lệnh, ta xóa nốt nửa bên của thạch bích, hai vị không ngại chứ?”
La Yển: “......”
Khương Thái Uyên: “......”
Mọi người trên sân: “......”
May mắn vừa rồi không ra mặt, bằng không thì thật xấu hổ.
Triệu Khế thấy mọi người không có dị nghị, chân khí trên tay tản ra, chữ viết trên nửa thạch bích trong khoảnh khắc biến mất không thấy.
Sau đó lấy ra một cây bút bằng đồng thau cao bằng đầu người, mỉm cười, trực tiếp giơ bút nhảy lên.
Một nét bút, sơn thủy hiện ra.
Dưới sự khống chế chân khí của hắn, không có một giọt mực nào bay ra khỏi thạch bích, mà bức tranh trên thạch bích cũng dần dần thành hình.
Trong tranh là một con sông, trong nước sông cát bay đá chạy, đê sông cũng cao hơn mặt đất gần một thước, người sáng suốt vừa nhìn chính là Hoàng Hà, cung cấp phì nhiêu cho Trung Nguyên.
Hai bên đê, vô số ruộng đồng tốt tươi.
Trên bờ sông, trăm ngàn dân phu dọn dẹp bùn lầy.
Hai bóng lưng đứng ở trên đê, thanh niên mặc y bào vương thất, cũng là hai chân bùn nhão, rõ ràng vừa rồi tự mình làm sạch đường sông, mà lão thần thì là cầm bản vẽ, đang giảng giải cho thanh niên cái gì.
Triệu Khế thu bút, nét bút cuối cùng viết ba chữ to: Quân, thần, dân!
Thanh khí nhè nhẹ quanh quẩn trong ngực hắn, mặc dù không cường đại bằng Hàn Quyện vừa rồi, nhưng cũng là khí vận Nho gia danh xứng với thực.
Tác phẩm tải ý.
Thành công rồi!
Quan lại ở đây đều lộ ra thần sắc kinh dị, không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn liền chứng kiến hai thiên tác phẩm tải ý ra đời.
Mà ý tứ trong đó, lại càng vô cùng rõ ràng.
Quân đang thương cảm dân tình.
Thần đang vì nước chia sẻ nỗi lo.
Tranh như thế, giống như làm cho người ta nhìn thấy ngọn gió Thuấn Vũ phục hưng.
Mọi người trên sân đều xì xào bàn tán.
“Không ngờ Bình Lăng Quân lại có tình cảm cao thượng như vậy!”
“Vua Thuấn cày Lịch sơn, vua Vũ trị thủy hoạn, hôm nay lại hiếm có quân vương có thể làm được như vậy. Ngược lại Bình Lăng Quân thời niên thiếu từng lịch lãm thiên hạ, nghe nói dân gian trải qua không ít khó khăn, ngược lại Thái tử vẫn ở trong cung điện”.
“Ngươi không muốn sống nữa?”
“Sao ta không muốn sống nữa? Ta cũng không phải người Lê quốc các ngươi.”
“...... Con mẹ nó ngươi nói rất có đạo lý!”
“Bất quá ngươi xem bóng lưng này, có cảm giác giống như Bình Lăng Quân? còn người kia có phải giống La tướng hay không?”
“Ừ nhỉ!”
“Bình Lăng Quân làm ra bức họa này là có ý gì? Chẳng lẽ…...”
Hắn ngủ đông nhiều năm, bây giờ rốt cục muốn tranh vương vị sao?
“Hôm nay rốt cục là tình huống gì, một văn hội nho nhỏ, đầu tiên xuất hiện một bức thiên hạ đại biến khí vận đồ, Bình Lăng Quân lại nhảy ra…”
Bình Lăng Quân rốt cục muốn tranh vương vị sao? Hôm nay e rằng phải viết vào sử sách rồi”.
Điên rồi!
Tất cả mọi người có chút hoảng, không nghĩ tới tự nhiên chứng kiến sự kiện lịch sử phát sinh theo cách này.
Ngay cả sắc mặt La Yển cũng có chút âm trầm bất định, nhìn về phía Triệu Khế, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Doanh Vô Kỵ nhìn về phía Triệu Ninh.
Quả nhiên!
Sắc mặt cô gái này đã âm trầm tới cực điểm.
Trong lòng hắn cũng có chút oán thầm, xem ra Nội bộ Lê quốc còn có quá nhiều chuyện chính mình không biết, Bình Lăng Quân trên tay chẳng những có nhiều quân bài, còn dám công khai như vậy đánh ra, Lê quốc e là cũng không thái bình.
Hắn cười cười: “Ai! Triệu huynh, Bình Lăng Quân này hình như muốn chơi Thái tử của nước huynh!
Triệu Ninh hừ một tiếng: “Doanh huynh, Bình Lăng Quân này hình như muốn đạp bát cơm của huynh”.
Hai người nhìn nhau một lát.
Doanh Vô Kỵ đứng dậy.
Triệu Ninh nghi hoặc nói: “Doanh huynh, muốn làm gì?
Doanh Vô Kỵ nhổ một ngụm nước bọt, trong miệng phun ra ba chữ.
“Xử lý hắn!”
Vọng Nguyệt đàm hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người biết lần văn hội này không giống bình thường, dù sao Bách gia thịnh hội sắp tới, muốn chọn ra ba vị học tử tinh anh ngồi sát nghe phu tử giảng kinh, náo nhiệt một chút là không thể tránh khỏi.
Kết quả chưa từng nghĩ, hai tác phẩm tải ý ra đời, trực tiếp phá vỡ bầu không khí giao lưu học thuật hữu nghị này.
Tranh của Hàn Quyện mặc dù có chút dọa người, nhưng ít nhất cũng để lại cho người ta một ít không gian thở dốc, ít nhất qua một đoạn thời gian mới có thể đại loạn.
Nhưng sóng của Bình Lăng Quân này, trực tiếp khiến bọn hắn có một loại cảm giác mưa gió sắp đến Phong Mãn Lâu.
Ba mắt bão trên bản đồ khí vận, ở Ung Thành, Giáng Thành và Hạo Kinh, chẳng lẽ Giáng Thành kia chính là Bình Lăng Quân?
Có vẻ vậy.
Môn hạ Bình Lăng Quân có ba ngàn môn khách, đồn đãi lễ hiền hạ sĩ, mộc mạc tiết kiệm.
Cái này…...
Có chút hoảng!
La Yển nhìn Bình Lăng Quân đang nóng rực nhìn mình, cơ mặt già nua không ngừng co quắp.
Không quen!
Lão phu không quen ngươi!
Ngươi nhìn lão phu làm gì?
Bình Lăng Quân mở miệng hỏi: “La tướng cảm thấy bức tranh này như thế nào? Có thể được coi là tác phẩm vừa ý? Có thể vào pháp nhãn Thừa tướng?”
La Yển lập tức hồi âm nói: “Bình Lăng Quân đã ngưng tụ Nho gia khí vận, tự nhiên là tác phẩm tải ý, cũng không cần bản tướng đến phán xét?”
Ai không biết bản tướng là con rể Ngụy gia, trung thần Lê Vương?
Bình Lăng Quân…...
Đừng dính vào!
Lúc hắn nói những lời này, theo bản năng nhìn thoáng qua Triệu Ninh, hắn tuy rằng không biết thân phận cụ thể của thanh niên tuấn tú này, nhưng cũng từ trong miệng thị vệ đại môn biết được, hắn là người của Điện Tình Giáng, điều này rất có thể khiến Thái tử hiểu lầm a!
Nhưng vừa nhìn lại, liền thấy Doanh Vô Kỵ đang sải bước đi tới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo