Người dịch: PrimeK Tohabong

La Yển vội vàng hỏi: “Công tử Vô Kỵ tài hoa kinh thế, không biết ngươi có ý kiến gì đối với bức họa này của Bình Lăng Quân!”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi.

Bình Lăng Quân người ta không phải là ném cho ngươi một ánh mắt trước mặt tâm phúc của ông chủ ngươi sao, xem ngươi bị dọa kìa!

Hắn không lập tức trả lời, mà là trực tiếp đi về phía Bình Lăng Quân.

Triệu Khế nhìn Doanh Vô Kỵ, cười nhạt khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, tuy nói mấy ngày nay Doanh Vô Kỵ là nhân vật phong vân của Giáng Thành, nhưng kỳ thật hắn cũng không quá mức để ở trong mắt, dù sao những người làm buôn bán cũng chỉ là việc hạ đẳng, trong các đại thế gia, ngoại trừ một số đệ tử dòng chính ham ăn biếng làm, bình thường đều giao cho người dòng thứ xử lý.

Về phần các loại hành vi phê bình điên cuồng của Doanh Vô Kỵ, cũng bất quá là lợi dụng thân phận đặc thù của mình, thủ đoạn lấy lòng mọi người mà thôi, một khi địa vị của Doanh Vô Khuyết ở Càn Quốc ngồi vững vàng, người này sẽ lập tức bị bỏ qua.

Cho nên đối với Triệu Khế mà nói, Doanh Vô Kỵ không có bất kỳ giá trị kết giao nào.

Doanh Vô Kỵ lại nhìn chằm chằm Triệu Khế một hồi lâu, hắn muốn đem người đạp đổ bát cơm của mình ghi tạc trong đầu.

Mẹ nó!

Tuy rằng khí vận đồ vừa rồi của Hàn Quyện khiến hắn có một chút cảm giác nguy cơ, nhưng trên giấy tờ Triệu Ninh nhất mạch vẫn là dòng có thực lực mạnh nhất tại Lê quốc, cho dù hai nhà Ngụy Hàn có thực lực ẩn giấu, cũng không có khả năng so sánh với tông thất Triệu thị. Mà thân phận vương thất của bọn họ, cũng là lựa chọn tốt nhất của mình.

Kết quả…...

Bình Lăng Quân ngươi tự nhiên làm chia rẽ nội bộ?

Doanh Vô Kỵ xoay người nhìn về phía La Yển: “Tướng bang! Bức tranh Bình Lăng Quân này vô cùng tốt, khắc họa hình tượng bản thân trong tưởng tượng của hắn vô cùng nhuần nhuyễn.

“Hả?”

Không ít người đều nghe có gì đó sai sai.

Hình tượng trong tưởng tượng, lời này giống như có một chút ý vị chế nhạo!

Doanh Vô Kỵ cười cười, tiếp tục nói: “Chỉ là dù sao cũng là cảnh tượng trong tưởng tượng, so sánh với hiện thực chung quy là có chút hão huyền”.

“Hão huyền?”

Triệu Khế nhíu mày một chút, không nghĩ tới mình không trêu chọc Doanh Vô Kỵ, hắn ngược lại là tự mình tiến lên. Với ác danh của Doanh Vô Kỵ trước kia, dính vào hắn chỉ sợ không phải một chuyện tốt. Trong lòng hắn có chút tức giận, bất quá lại không biểu hiện ra ngoài.

“Hôm nay thấy công tử Vô Kỵ tài tình kinh thế, chắc hẳn nhất định có rất nhiều hiểu biết chính xác, Triệu Khế yên lặng chờ nhận xét tốt!”

{Tinh]:+37

Thần:+20

Vị tiểu lão đệ hơn ba mươi tuổi này, công phu dưỡng khí hình như không đâu vào đâu!

Nghe có vẻ khách sáo, nhưng kiểu như “Không nói tốt cho tôi thì đừng trách”

Bất quá vẫn là cảnh giới Thai Thuế, tốt lắm, một lần thay đổi tâm tính có thể thêm nhiều điểm như vậy.

Nghe Bình Lăng Quân nói như vậy, không ít người cũng xì xào bàn tán.

Doanh Vô Kỵ này thật là gặp ai cắn người đó sao?

La tướng cùng hắn có ân oán, trêu chọc Thừa tướng một chút thì thôi, sao ngay cả Bình Lăng Quân cũng có thể bị hắn châm chọc?

“Bình Lăng Quân dù thế nào, làm ra tác phẩm tải ý cũng đủ để chứng minh tâm khí của hắn, Doanh Vô Kỵ nói ra những lời như vậy, không khỏi cũng quá lấy lòng mọi người!”

“Mặc kệ Bình Lăng Quân so với Thái tử như thế nào, hắn đều được xưng tụng lễ hiền hạ sĩ, luận tài năng càng nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi, Doanh Vô Kỵ tuy có vài phần tài hoa, nhưng ai cho hắn lòng tin xen vào bức này tác phẩm tải ý này?”

“Ta ngược lại muốn xem hắn có thể đánh giá cái gì!”

Mọi người cũng không có cố ý hạ giọng, Doanh Vô Kỵ tu vi cũng không tính thấp, ngũ giác tương đối nhạy cảm, tự nhiên tất cả đều nghe được.

Quả nhiên!

Đúng như mình dự đoán.

Bình Lăng Quân mấy năm nay tuy rằng là tên ngủ đông, nhưng uy vọng trong dân gian đã tương đối thâm hậu.

Thu 3 ngàn môn khách, lấy tài sản nhà mình nuôi dưỡng, rải rác thốt ra các loại lời nói lợi dân trung quốc, mặc kệ những ngôn luận này rốt cuộc có tính thực tế hay không, trong mắt dân chúng đều tương đối ghê gớm, hơn nữa người này còn đối với quyền lực không tranh không đoạt.

Nếu bình thường, nhất định sẽ bị Thái tử nhất mạch đánh chết, nhưng hắn hết lần này tới lần khác có át chủ bài, qua nhiều năm như vậy, không có danh vọng mới là chuyện kỳ quái. Chính mình vừa mới beep một câu, liền trực tiếp bị phun thành như vậy.

Lời vừa rồi của hắn, không phải là khuyến khích fan mắng chửi người sao?

Doanh Vô Kỵ khẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên cũng không phải vấn đề gì lớn, không ảnh hưởng chí khí tràn đầy của Bình Lăng Quân. Ta là người mắc chứng OCD, thấy chuyện không thích hợp nhất định phải nói, Bình Lăng Quân lòng dạ rộng lớn thành tâm muốn nghe, nếu ta không dụng tâm đánh giá, đó là ta không đúng! Bình Lăng huynh, mượn quý tác dùng một chút!”

Lập tức liền cầm bút tiến lên, trực tiếp chuẩn bị đặt bút phía dưới bức tranh.

Thấy một màn như vậy, huyệt thái dương Triệu Khế đột nhiên nổi lên, trực tiếp đề chữ trên tranh, ngươi thật đúng là không khách khí.

Bất quá hắn cũng không nói gì, bởi vì hắn biết chỉ cần Doanh Vô Kỵ không viết ra thứ gì hay ho, hiện tại biểu hiện càng kiêu ngạo, sau này càng không ngẩng đầu lên được.

Những người khác cũng đều gắt gao nhìn chằm chằm Doanh Vô Kỵ, xem hắn rốt cục muốn công kích cái gì.

Nhất là Triệu Ninh.

Nàng từ khi làm giám quốc, thời thời khắc khắc cẩn trọng, lúc xử lý triều chính chưa bao giờ lười biếng.

Lời khuyên can của những môn khách Triệu Khế kia, nàng không phải chưa từng xem qua, những tấu đó nhìn thì giống như là hiến kế làm cho đất nước cường thịnh, nhân dân yên ổn nhưng xem kỹ thì đều là những lời trống rỗng không thực tế hoặc là ẩn giấu động cơ khác.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Bình Lăng Quân chỉ biết động mồm động mép kia, lại được dân gian ca ngợi.

0.49359 sec| 2416.016 kb