Người dịch PrimeK Tohabong

Hoa Triều hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm Doanh Vô Kỵ: “Vậy đệ thích…... Không không! Vậy không phải là đệ cưới nàng ấy xong thì không thèm liếc mắt với bất kỳ người con gái nào khác”.

Ánh mắt của nàng quá mức mãnh liệt, Doanh Vô Kỵ theo bản năng lảng tránh một chút: “Hoa Triều tỷ…...”

Hoa Triều ánh mắt ảm đạm một chút, xoay người đưa lưng về phía Doanh Vô Kỵ, cười cười nói: “Đệ hẳn là thích nàng ấy, nếu để cho cô nương kia biết chuyện này, trong lòng nàng ta hẳn là cũng sẽ vui. Chỉ là thứ nàng ta muốn, đệ chưa chắc có thể làm được, gia thế của nàng không phải là điều nàng muốn, cũng không nhất định có thể giúp được đệ. Kỳ thật, kỳ thật làm bạn bè cũng rất tốt, đúng không?”

“Oài…...”

Doanh Vô Kỵ trong lòng thầm thở dài một tiếng, nếu là hai người đều không phải có thân phận cứt chó, kỳ thật Hoa Triều là loại vợ mà hắn tha thiết ước mơ.

Dù là nàng lớn tuổi hơn một chút, hắn đều muốn lấy một người vợ như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác địa vị của hắn xấu hổ như vậy, cả đời cùng nàng an ổn mở Thư cục là tuyệt đối không có khả năng, chính mình rất có thể sẽ phải đi theo con đường ăn bám.

Hắn đại khái là hiểu Hoa Triều, tự nhiên nổi cơn như vậy mà do bóng ma của mẫu thân ám ảnh, cho dù là người con gái khác, cũng khó mà cam tâm tình nguyện mà đối tốt với bản thân mình.

Nếu như mình thật sự cảm thấy như vậy, chỉ sợ nàng bị Tâm Ma thôn phệ là chuyện sớm muộn.

Doanh Vô Kỵ than nhẹ một hơi: “Uh, rất tốt!”

Hoa Triều xoay người, trong con ngươi cũng không có thần sắc thất vọng, ngược lại có cảm giác thoải mái: “Tình cảnh của đệ nguy hiểm như vậy, nàng ta hẳn là cũng có thể lý giải tâm ý của đệ. Nếu có thể vẫn thật tâm đối đãi, mặc dù không thành vợ chồng, nói không chừng cũng có thể lấy thân phận bạn bè giúp đỡ lẫn nhau cả đời đúng không?”

“Uh!”

Trong phòng lại yên tĩnh lại, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu.

................

Két

Cửa bị đẩy ra, một bóng người xông vào.

Hai người hoảng sợ, vội vàng làm cho vẻ mặt có vẻ tự nhiên một chút.

Ngô Đan vừa vào cửa liền gào khóc lên: “Ô Kê ca, đệ nghe nói huynh bị đánh, mau để cho đệ nhìn xem! Cha tiên sư nhà nó, đánh ác như vậy, tiên sư cái lũ độc ác Càn quốc đó sao lại đối xử với huynh như thế chứ”

Doanh Vô Kỵ: “......”

Hắn xác định, bộ dáng khóc lóc than thở này của Ngô Đan không phải giả, một mặt quan hệ hai người tốt, mặt khác là con hàng này chắc hẳn là cũng có sự đồng cảm với người cùng thân phận.

Bừa bãi, chó thấy chó chê, ngay cả người của mẫu quốc cũng khinh thường. Mấy từ này quá hợp với Ngô Đan.

“Thôi đừng khóc lóc bù lu bù loa thế nữa”

Doanh Vô Kỵ nhìn khuôn mặt vàng như nghệ của hắn, tràn đầy kinh nghi nói: “Đệ con mẹ nó có chuyện gì xảy ra thế? tinh huyết đều trống rỗng, đệ đi Lầu Xanh mấy lần một ngày à, không thiết sống nữa phải không?”

Ngô Đan ngừng gào khóc, có chút ngượng ngùng lui vài bước: “Huynh, huynh làm sao lại vu khống người trong sạch thế, mấy ngày rồi đệ chưa đi Lầu Xanh!”

“Phét lác cái gì, không đi Lầu Xanh mà thận hư hết như thế này à?”

“Không, không phải!”

“Không, không”

Ngô Đan vội vàng giải thích: “Mấy ngày gần đây đệ thật sự không đi Lầu Xanh, đệ nói thật với huynh nhá!....”

Mấy ngày hôm trước Thư cục kiếm lời, Ngô Đan đích xác đi Lầu Xanh tương đối thường xuyên, bất quá có ngày dắt ngựa đi dạo, quen biết một cô nương tướng mạo xinh đẹp, tính cách cởi mở, vừa vặn cô nương này cũng chọn trúng hắn, hai người nhanh chóng rơi vào tình bể bình, kế tiếp chính là chuyện tình cảm ấm lên khó kiềm chế.

Doanh Vô Kỵ nghe được nhếch miệng: “Đệ gặp được chính là cô nương đứng đắn sao? Ta nghe miêu tả, cứ giống như yêu quái hóa hình, hút dương khí người vậy?”

Ngô Đan liên tục xua tay: “Không phải không phải! Lúc đầu đệ cũng hoài nghi như vậy, nhưng đi đến y quán kiểm tra, bác sĩ nói không phải, ông ấy nói giảm tần suất chuyện phòng the xuống dưới chín lần một ngày, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Doanh Vô Kỵ: “???”

Giảm xuống dưới chín lần một ngày?

Nghe ý tứ này, quần quật như thế thì không chết ngay mà chỉ là đang trên đường xuống âm ty!

Ngô Đan tiếp tục nói: “Hơn nữa đệ đã hỏi rõ ràng gia thế cô nương, nàng là Dòng chính Lý gia, đời này e là đệ phát đạt rồi! huynh thấy khối ngọc bội này không, cầm nó có thể tự do ra vào biệt viện thành đông Lý gia.”

“Lý thị! Dòng chính!”

Doanh Vô Kỵ ánh mắt sáng lên, Lý gia là đại gia tộc ở Lê Quốc địa vị gần bằng 3 nhà Triệu Ngụy Hàn, người huynh đệ này của mình còn bám váy trước cả mình.

Mặc dù có chút chua xót, nhưng hắn thật tâm mừng cho Ngô Đan, dù sao Ngô quốc vốn cũng không mạnh, hắn còn ở Ngô quốc không được coi trọng, cho dù là ở rể Lý gia, cũng sướng hơn so với hoàn cảnh hiện tại.

Hoa Triều gắt một cái: “Ngô Đan! Ngươi bám váy một mình là được đừng làm hư Vô Kỵ nhà ta!”

Doanh Vô Kỵ sâu sắc gật gật đầu: “Bảo sao gần đây tư tưởng ta có vấn đề, hóa ra là cái đồ chó nhà ngươi truyền nhiễm cho ta!”

Ngô Đan: “...???”

Cộc!

Cộc!

Cộc!

Tiếng gõ cửa hậu viện lại vang lên.

Hoa Triều đứng lên, cười khẽ một tiếng: “Chắc là Địch Vân, những người này tin tức nhanh nhạy, chắc hẳn đều biết đệ bị đánh, ta đi mở cửa!”

Doanh Vô Kỵ: “......”

Hoa Triều che miệng cười khẽ, đi ra hậu viện mở cửa, sau đó nhìn thấy La Minh với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hoa Triều: “......”

Nàng đương nhiên không chịu cho hắn vào, nhưng tiểu tử này biểu hiện thật sự có chút đáng thương, vẫn cho phép hắn ở ngoài cửa nói chuyện.

Nhưng mà nghe La Minh nói xong sự tình, Hoa Triều lại tự bế.

0.50077 sec| 2414.68 kb