Người dịch: PrimeK Tohabong

Hắn chờ được, những người khác lại có chút không chịu nổi, một đám cúi đầu thở mạnh cũng không dám, áp lực tâm lý này thật sự quá lớn.

Ngay cả Doanh Việt, thần sắc đạm nhiên trên mặt cũng bắt đầu chậm rãi biến mất, nhịn không được lộ ra một tia thần sắc không kiên nhẫn.

Cái bầu không khí khi biết bị cắm sừng cũng không ngột ngạt như thế này.

Ông ta hít sâu một hơi, rốt cục phá vỡ yên tĩnh: “Ngày mai đi xử lý một chút vấn đề thuộc về Thư cục, dù sao cũng là cố gắng của người Càn chúng ta, không có đạo lý chắp tay tặng cho Lê Quốc. Cô gái kia là con gái của Lê tướng, không nên bạc đãi cô ta, nhưng cửa hàng phải là của Càn Quốc chúng ta.”

“Hả?”

Chỉ đề cập đến việc thu Thư cục về cho Càn Quốc lại không nhắc đến chuyện thương ấn?

Thật đúng là có chút ý tứ!

Doanh Vô Kỵ ngẩng đầu, không e dè đối diện với Doanh Việt, cũng không phát hiện ánh mắt của ông có chút né tránh khi chỉ muốn ăn của người, thậm chí còn có thể nhìn ra một tia tức giận.

Hắn cười lắc đầu: “Phụ vương, chỉ sợ không được!”

Doanh Việt nheo mắt: “Ồ?”

Doanh Vô Kỵ buông tay: “Tuy nói nhi thần ở trên Thư cục đóng góp chút sức lực, nhưng chủ nhân Thư cục cũng không phải nhi thần, nhi thần có lòng đền đáp Đại Càn, nhưng quả thực hữu tâm vô lực!”

Nghe nói như thế, Tuân Chí Doãn trong lòng mừng như điên, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra ý cười dữ tợn, hắn cúi đầu càng thấp, sợ Doanh Việt nhìn thấy vẻ mặt biến thái của mình.

Được lắm! Tuyệt vời!

Lúc trước hắn chỉ cảm thấy Doanh Vô Kỵ không coi ai ra gì, hiện tại xem ra hoàn toàn là trong đầu không có não.

Loại khôn lỏi này cũng dám lôi ra trước mặt bệ hạ, ta xem ngươi lúc này có chết hay không!

Mí mắt Doanh Việt nhảy dựng lên một cái, rốt cuộc nhịn không được tức giận trong lòng: “Ngươi nói là Thư cục này ngươi bận trước bận sau, cuối cùng dâng cho người khác?”

“Không phải dâng!”

Doanh Vô Kỵ vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thời điểm nhi thần quyết ý cứu vãn ngành giấy Đại Càn trên người không một xu dính túi, nếu không phải Hoa Triều cô nương giúp đỡ, lấy ra toàn bộ của cải cứu sống ngành giấy. Thời điểm mở Thư cục, nhi thần lại càng không bỏ ra một đồng tiền, phụ vương nói xem Thư cục này dựa vào cái gì phải là của Càn quốc chúng ta?”

Doanh Việt tức giận hừ một tiếng: “Thư cục có thể ký được lượng lớn đơn đặt hàng, há chỉ một ca nữ có thể chống đỡ được?Chúng ta cho phép chia cho cô ta tiền, đủ để đáp lại giao tình này, chẳng lẽ thật sự phải dâng cho cô ta sao?”

He he!

Doanh Vô Kỵ gãi gãi đầu: “Không giấu phụ vương, con còn có tư tâm!”

Doanh Việt nhíu mày: “Tư tâm?”

“Con muốn lấy nàng làm vợ, Chu thiên tử đều có thể vì một nụ cười của mỹ nhân mà phong hỏa chư hầu, con đưa cho nàng một Thư cục cũng không tính là quá phận!”

“Vô liêm sỉ!”

Doanh Việt rốt cục nhịn không được tức giận mắng ra tiếng: “Ngươi gian xảo thì thôi, lại còn nói bậy như thế, chẳng lẽ cũng muốn đùa cợt quả nhân sao?”

Phẫn nộ, giống như thiên uy.

Người Càn Quốc ở đây đồng loạt run rẩy một cái, đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Bắp chân Doanh Vô Kỵ cũng run lên một cái, cố gắng chống đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, sắc mặt đã hơi có chút trắng bệch, không nghĩ tới cho dù cách một cái truyền tấn phù, cường giả Cảnh giới Ngộ Thần cũng có thể kinh khủng như thế.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Doanh Việt, khóe miệng kéo ra một nụ cười: “Cười nhạo ông? Chẳng lẽ còn phải quỳ xuống đem tâm huyết của mình trình lên cho ông sao? Ông mày sáng lập Thư cục, không có lấy Càn quốc một văn tiền, không dùng đến một phần sức lực của Càn quốc, còn luôn có thần tử tốt của ông xông ra làm khó dễ! Hiện tại Thư cục làm xong, ông nói một câu là muốn lấy đi sao?”

Hắn không nhìn khuôn mặt giận dữ của Doanh Việt, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của ông ta, kéo nụ cười sáng lạn trong miệng, chậm rãi phun ra mấy chữ.

“Mặt mũi của ông để đâu, tên lưu manh!

.......................

“Mặt mũi của ông để đâu, tên lưu manh!

Mấy chữ này vừa phun ra, dường như cả trời đất đều đông cứng lại.

Thần sắc mọi người đều dại ra, bao gồm cả Triệu Ninh vẫn luôn ở bên cạnh ăn dưa lê.

Này này này…...

Có chuyện gì vậy?

Tôi bắt đầu bị ảo giác khi nào?

Doanh Vô Kỵ điên rồi sao?

Ngươi chỉ là một con tin bị ruồng bỏ, trước mặt ngươi lại là Càn Vương Doanh Việt, người duy nhất trên đời có thể nắm giữ sinh tử của ngươi, ở trên chiến trường làm cho vô số người nghe sợ mất mật, hơn nữa người này còn là cha ruột của ngươi.

Ông nói xem…... mặt mũi của ông đâu, tên lưu manh?

Triệu Ninh chỉ cảm thấy đầu óc có chút ong ong, nàng vốn cảm giác mình đã có chút hiểu Doanh Vô Kỵ, nhưng hiện tại xem ra… hình như cũng không hiểu rõ như vậy.

Người Càn Quốc ở đây càng là tất cả đều tê dại, Càn Quốc trên dưới mấy vạn vạn người, nhắc tới Doanh Việt vị quân vương này ai không quỳ bái?

Cho dù Doanh Vô Khuyết thức tỉnh huyết mạch Chuyên Húc, thấy Doanh Việt cũng phải thành kính kính sợ gọi phụ vương.

Tên lưu manh?

Đầu óc ong ong.

Doanh Việt cũng bối rối, một đôi mắt hổ mở trừng trừng, đã bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình, bao nhiêu năm không ai dám bất kính với mình.

Hiện tại bỗng nhiên nhảy ra một tên thậm chí dùng từ “Bất kính” cũng không xứng với thái độ kiêu ngạo của hắn.

Càng đáng giận chính là, người này là do mình sinh.

Ông ta vừa giận vừa tức, giọng nói đều có chút dữ tợn: “Làm càn! trẫm chính là quân vương, còn là phụ thân ngươi, ngươi cũng dám nói năng lỗ mãng? trẫm như thế nào sinh ra một tên bất trung bất hiếu như vậy, quỳ xuống cho ta!”

Uy áp Cảnh giới Ngộ Thần đột nhiên tăng lên.

Doanh Vô Kỵ chỉ cảm thấy thân mang ngàn cân, bất quá dù sao cách truyền tấn phù, còn miễn cưỡng chịu đựng được, hắn cũng sắp tức cười: “Con mẹ ông còn biết ông là quân vương hả? Con mẹ ông còn biết ông là cha tôi?”

Khi hạ thần tử của ông ở bên ngoài gây trở ngại cho người nhà mình thì quân vương ông ở đâu?

Con trai mình bị người ta ám sát, thời thời khắc khắc bị nguy hiểm tính mạng, người làm cha như ông ở nơi nào?”

Còn vì cái gọi là bang giao, vì tài chính còn thiếu hơn cả thận của ông, đè ép nhi tử của mình không cho báo thù! Tôi muốn hỏi ông, ông còn có mặt mũi nào là quân vương không, ông lấy đâu ra mặt mũi là cha tôi?”

0.48624 sec| 2414.68 kb