Người dịch PrimeK Tohabong
Hắn chăm chú nhìn Doanh Vô Kỵ một cái, ánh mắt càng ngưng trọng.
Thực lực Doanh Vô Kỵ, đích xác có chút vượt qua dự liệu của hắn, nhưng nếu như chính mình toàn lực xuất thủ, tất nhiên vẫn trấn áp được Doanh Vô Kỵ, nhưng hiện tại trước mặt Doanh Việt cùng mọi người sứ quán, thật muốn đánh nhau tuyệt đối tính là sự cố chấp pháp.
Công Tôn Lệ xoa xoa cái cằm đau nhức, hít sâu một hơi nói: “Công tử! Xin thụ hình!
Bạch Chỉ nóng nảy: “Công tử…...
Doanh Vô Kỵ xoa xoa đầu của nàng: “Ngoan! Đứng một bên, không cần lo lắng…...
Nhưng…...
Ngươi nếu lại ngăn cản, cũng không chỉ có 20 roi hình đơn giản như vậy, ngoan!
Được rồi…...
Bạch Chỉ đành phải tránh sang một bên, cắn chặt môi, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Doanh Vô Kỵ quay người đối mặt với Doanh Việt, rồi lại quay sang nhìn Công Tôn Lệ, thi hành hình phạt đi
Công Tôn Lệ cẩn thận liếc Doanh Việt một cái, lại phát hiện vị quân vương này cực kỳ thản nhiên, cũng không muốn bởi vì chuyện vừa rồi răn dạy Doanh Vô Kỵ.
Trong lòng hắn càng lúc càng trầm trọng, biểu hiện của Doanh Vô Kỵ hôm nay thật sự ngoài dự liệu của hắn, nếu như các loại hành động lúc trước còn có thể đơn giản dùng “gặp may” giải thích, tình huống hiện tại lại đủ để nói rõ, Doanh Vô Kỵ so với tưởng tượng của mình còn quái vật hơn nhiều.
Người này tuyệt đối không phải là công tử phế vật tính cách ôn hòa trong ấn tượng của mọi người, người này chẳng những có thủ đoạn, còn đặc biệt con mẹ nó đủ ác!
Tình huống hiện tại là Doanh Vô Kỵ càng mạnh, về sau Càn Quốc lâm vào nội đấu khả năng lại càng lớn, đây là kết quả vô số người đều không muốn nhìn thấy.
Ai…...
Công Tôn Lệ lắc đầu, roi trong tay nặng nề rơi xuống.
Bốp!
Bốp!
Doanh Vô Kỵ vận đủ chân khí, nhưng vẫn đau đến toát mồ hôi lạnh, cũng may vừa mới đột phá, cũng nằm trong phạm vi chịu đựng được.
Mỗi một roi rơi xuống, Bạch Chỉ bên cạnh đau lòng rơi nước mắt.
Thần sắc Doanh Việt từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, đợi đến khi đánh xong 20 roi, hắn mới nhìn đứa con trai sắc mặt trắng bệch của mình, trầm giọng hỏi: “Ngươi có biết sai không?”
“Chống đối phụ vương, có sai, đáng bị phạt!”
Doanh Vô Kỵ âm thanh rất bình tĩnh, rồi lại chậm rãi nói: “Cho nên, Thương Ấn có thể cho ta sao?”
Doanh Việt: “......”
Công Tôn Lệ: “......”
Tuân Chí Doãn: “......”
..........
Thương ấn có thể cho ta không?
Lời gì!
Cái này gọi là gì?
Tất cả mọi người có chút bối rối, tuy nói 20 roi hình chỉ là để Doanh Vô Kỵ chịu nỗi khổ da thịt, còn lâu mới chạm đến lợi ích căn bản, nhưng cũng có chút nghiêm khắc, nếu là chọc cho Doanh Việt mất hứng, sau 20 roi còn có thể có tiếp 20 roi, cho đến khi đánh nát thịt mới thôi.
Nhưng Doanh Vô Kỵ, tượng trưng cho mặt mũi Doanh Việt, dĩ nhiên trực tiếp mở miệng muốn thương ấn, có thể hay không quá ngông cuồng?
Doanh Việt thân thể lại nghiêng về phía trước một độ, từ trên cao nhìn xuống nhìn Doanh Vô Kỵ: “Ngươi cho rằng ta sẽ đem Thương Ấn giao cho một công tử coi thường quân vương coi thường cha mình, coi thường pháp kỷ?”
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Nếu nó gọi Thương Ấn, tự nhiên phải giao cho người có thể kiếm tiền cho Đại Càn, trung quân yêu nước tuân thủ nghiêm ngặt pháp kỷ có thể kiếm được tiền sao?”
Hừ!
Doanh Việt hừ lạnh một tiếng, còn chuẩn bị nói cái gì.
Doanh Vô Kỵ lại không chút khách khí cắt ngang: “Càn quốc từ trước đến nay trọng nông ức thương, nhưng hôm nay thương hội lại trải rộng các quốc gia, bệ hạ là vua của một quốc gia, không có khả năng không biết đây là bởi vì cái gì!”
Doanh Việt không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Doanh Vô Kỵ càng thêm nghiêm trọng.
Tiểu tử này đang cùng mình đàm phán, tuy rằng hiện tại không có giống vừa rồi như vậy chỉ vào mũi mình mắng, nhưng thái độ lại càng lúc càng cường ngạnh.
Tình huống của thương hội Càn Quốc ông ta đương nhiên rõ ràng, trong số đông đảo chư hầu Càn Quốc là quốc gia dựa vào canh tác là chính nên ưu thế và khuyết điểm của Càn Quốc đều rất rõ ràng.
Ưu thế là toàn dân đều binh sỹ, hậu cần sung túc, chỉ cần đánh trận, Càn Quốc có thể lôi ra binh lực gấp năm lần so với các nước khác, chỉ cần đánh không chết, thì chính mình sẽ vào chỗ chết, cho nên các quốc gia xung quanh không ai không sợ hãi, cho dù là đời đời giao hảo tiếp giáp diện tích cực nhỏ như Lê quốc cũng chưa từng có buông lỏng phòng bị.
Nếu như trên đời này tu luyện không cần tài nguyên tu luyện, Càn quốc phát triển như thế, chắc chắn từng bước lớn mạnh, đến cuối cùng chả cần nhìn sắc mặt của ai.
Nhưng Càn Quốc lại ở nơi hoang vắng, cần tiền mua tài nguyên tu luyện.
Hơn nữa những năm gần đây, liên tục chinh chiến, ngân khố Càn quốc trống rỗng, năm nay lại có thêm một lý do cần một số tiền lớn…
Về phần thương hiệu, Càn quốc cũng không có, lấy cái gì kiếm tiền? Có thể thu chi cân bằng đã là cám ơn trời đất rồi.
Thương hộ các nước khác khi muốn chèn ép thương hộ nước khác, đều cân nhắc Càn quốc đầu tiên.
Doanh Vô Kỵ chỉ vào mũi mình: “Nhi thần bất tài, vừa vặn là nhân tài duy nhất có thể kiếm tiền cho Càn quốc. Hơn nữa nhi thần nghe nói, mấy toà thành Đại Càn chúng ta tiếp giáp với Lê quốc, năm nay náo loạn chính là do hạn hán!”
Doanh Việt: “......”
Công Tôn Lệ: “......”
Tuân Chí Doãn: “......”
Triệu Ninh: “......’
Đây là uy hiếp sao?
Nhi tử uy hiếp phụ thân, công tử uy hiếp quân vương, loại chuyện này trong lịch sử cũng không hiếm thấy, nhưng đó đều là công tử cầm trọng binh, đại quyền trong tay.
Nhưng ngươi…... đang ở nước khác làm con tin, nói ra những lời này có phải có chút quá ngang ngược hay không?
Nhưng hết lần này tới lần khác thật đúng là không có biện pháp phản bác, những năm trước Càn quốc liên tục chinh chiến, đối mặt Khuyển Nhung, Địch quốc cùng Viêm quốc ba mặt giáp công, tuy rằng phục tùng được 3 nước đó, nhưng tài chính trong nước quả thực nát đến không thể nào nát hơn. Hết lần này tới lần khác lại gặp hạn hán nhiều năm, lương thực năm nay đích xác sẽ cực kỳ khó khăn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo