Người dịch PrimeK Tohabong

Vẻ mặt Thiết Ngưu vô cùng lạnh lùng, toàn bộ quá trình chuyện hôm nay hắn đều tận mắt nhìn thấy, ngay từ đầu Doanh Vô Kỵ nói bóng nói gió muốn thương ấn, sau khi phát hiện không thể thực hiện được, trực tiếp chửi ầm lên, thoạt nhìn có chút lỗ mãng, nhưng phân tích tinh tế, hết thảy đều là có dấu vết để lần theo.

Nhìn như chửi ầm lên, kỳ thật đều đang tố khổ.

Hai cha con đã lâu không gặp mặt, Doanh Việt đối với Doanh Vô Kỵ khả năng cũng không có nhiều thân tình như vậy, nhưng mẹ Doanh Vô Kỵ là vợ cả của ông ta, đối mặt với loại chất vấn cùng tức giận mắng chửi này, ông ta không có khả năng thờ ơ.

Sau đó lại mượn cơ hội động thủ với Công Tôn Lệ, thể hiện thực lực của mình.

Tình thân, thực lực, thiên phú thương nghiệp, tính cách có thể nắm có thể buông, bốn tầng lợi thế cộng lại, đã đủ để Doanh Việt đối với hắn có con mắt khác.

Mặc dù Doanh Việt không có ý nghĩ lập hắn làm thái tử, nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn buông bỏ giống như trước kia, hơn nữa Doanh Vô Kỵ còn có mẫu tộc, mẫu tộc của hắn gần đây đích xác không có động tác gì, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ nằm yên đầu hàng!

Chẳng lẽ…... trước kia Doanh Vô Kỵ tầm thường, đều là bọn họ tự diễn? Nhưng tại sao họ lại diễn vở kịch này?

Thái độ chân thật của Doanh Việt đối với đứa con trai này là cái gì? Ông ta hôm nay cùng Doanh Vô Kỵ cũng là đang diễn trò sao?

Thiết Ngưu càng nghĩ càng bất an, thế nhân đều cho rằng Doanh Vô Khuyết địa vị vững chắc, nhưng hắn biết không phải, nếu không mình cũng sẽ không bị phái tới Giáng Thành từ ngàn dặm xa xôi.

Trầm mặc quá lâu, Tuân Chí Doãn nhịn không được: “Thượng sứ…”

Thiết Ngưu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang thì thào tự nói: “Bách gia thịnh hội, ngư long hỗn tạp, lúc này chết một con tin, hẳn là rất hợp lý đi!”

Tuân Chí Doãn: “......”

................

Đêm đã khuya.

Tướng phủ.

Đèn trong thư phòng La Yển vẫn còn sáng, giờ phút này lão ta đang ngồi đọc sách, không ngừng lật sách, quyển sách này là thống kê đơn đặt hàng của Thư cục Thượng Mặc mà mạng lưới tình báo của lão ta trình lên.

Tất nhiên, không phải đơn đặt hàng gốc.

Lão ta cho dù thủ đoạn có cao hơn nữa, cũng không có khả năng lấy được đơn đặt hàng gốc, bất quá dưới tay lão ta có vô số người tài ba, hoàn toàn có thể từ các phương diện suy đoán lượng đơn đặt hàng, sai số tuyệt đối sẽ không vượt qua hai thành (20%).

Tốc độ lão ta lật càng lúc càng nhanh, ánh mắt cũng càng ngày càng kinh hãi: “Chỉ là một Thư cục Thượng Mặc, lại có thể lấy được nhiều đơn đặt hàng như vậy?”

Mỗi năm 800 nghìn lượng đơn đặt hàng, hơn nữa có thể ổn định 10 năm.

Không nói đến bên trong 800 nghìn lượng có bao nhiêu có thể chuyển thành lợi nhuận, chỉ đem so con số này cùng với ngành nghề Thư cục cũng có chút dọa người?

Đợt này, Doanh Vô Kỵ trực tiếp khiến tất cả Thư cục Lê quốc ít nhất trong vòng 10 năm không trở mình được.

Đương nhiên, lấy giá cả hiện tại, mỗi năm 800 nghìn lượng đối với một quốc gia mà nói thì là quá ít, chỉ đủ cứu tế khẩn khẩn cấp còn nói đến việc thay đổi thực trạng tài chính của Càn quốc quả thực có chút người ngốc nói mê.

La Yển nhìn về phía La Minh: “Thư cục nhất định sẽ nằm dưới sự khống chế của Sứ quán Càn Quốc, ngươi ngày mai dắt theo mấy môn khách tinh thông tính toán đến nha phủ thông báo, chúng ta ngăn cản không được chuyện này, nhưng làm suy yếu một chút lợi ích của Càn quốc vẫn có thể làm được, hiểu chưa?”

La Minh nhếch miệng: “Cha! Chuyện này, chỉ sợ không cần gấp như vậy!”

La Yển nhướng mày: “Vì sao?”

La Minh cung kính nói: “Lúc chạng vạng, Công Tôn Lệ mang theo người sứ quán, áp giải tất cả người Càn Quốc trong Thư cục Thượng Mặc đi hết rồi. Doanh Vô Kỵ cũng trở về, ở Sứ quán Càn Quốc nửa canh giờ, người đầy vết roi chạy đến Thư cục ở!”

“Vết roi?”

La Yển nheo mắt, đại khái đoán ra ý tứ gì: “Cũng đúng, chỉ cần hắn không gật đầu, Thư cục sẽ không có khả năng trở lại Càn quốc, Doanh Vô Kỵ này ngược lại là một tên cứng đầu! Thế còn tỷ con có ở Thư cục không?”

La Minh gật đầu: “Là…... tỷ đi đón hắn.

Trên mặt La Yển lộ ra vẻ giận dữ: “Ngu ngốc, cho dù Thư cục có thể kiếm không ít tiền, nhưng lần này chẳng lẽ nó còn nhìn không ra tình cảnh của Doanh Vô Kỵ sao?”

Trong lòng lão ta lo lắng, rồi lại chẳng thể làm gì.

Lấy thế lực của hắn, đem nữ nhi mang về dễ dàng, nhưng đại khái mang về chính là một cái xác.

Nếu lừa gạt Hoa Triều là người khác, lão hoàn toàn có thể giết chết người đó, để Hoa Triều bình tĩnh tỉnh táo, nhưng người này lại là Doanh Vô Kỵ.

Cho nên lão cũng có chút không biết tính sao cho phải.

Đúng lúc này, một bóng người đẩy cửa vào, yếu ớt gọi: “Yển ca…”

Người tới không phải ai khác, chính là Hoa Uyển Thu, sắc mặt nàng mang theo bệnh trạng tái nhợt, thoạt nhìn yếu ớt, mắt thấy mà thương.

La Yển vội vàng đứng dậy đón, vẻ mặt đau lòng nói: “Uyển Thu! Nàng bệnh nặng như vậy, đừng đi lung tung!’

“Nhưng mà, em nhớ chàng…...”

Hoa Uyển Thu hờn dỗi một tiếng, dựa vào trong lòng La Yển, nếu bỏ mái tóc bạc và nếp nhăn trên mặt La Yển, hai người thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt.

La Yển thở dài một hơi: “Nhưng thân thể của nàng…”

“Vẫn thế, quen rồi!”

Hoa Uyển Thu ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy lưu luyến: “Chỉ là không biết còn có thể ở bên chàng bao lâu…”

Ở một bên.

La Minh thấy buồn nôn, không biết vì sao trên đời này lại có nữ nhân diễn xuất tinh xảo như thế.

La Yển xoay người: “Tam Lang, con đi Thư cục Thượng Mặc!

“Hả? Làm cái gì?”

Nói cho tỷ con biết, sau Văn Hội cha sẽ cưới vợ, bảo tỷ con cần phải đến.

“Cái gì…...”

La Minh sửng sốt một chút: “Cha! Cha muốn nạp thiếp?”

Không!

La Yển lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc nói: “Cha muốn cưới vợ!”

La Minh: “......”

Hắn nhìn mẹ bé đang trong lòng lão già vẻ mặt hạnh phúc, trong đầu chậm rãi toát ra 3 dấu WIN.

……

0.60850 sec| 2414.828 kb