Người dịch: PrimeK Tohabong
“20 roi!”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người là biến sắc.
Sứ quán tất cả mọi người là hoảng sợ, sống lâu như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một quốc công tử thụ roi hình, đánh 20 roi, nếu đánh cật lực thì coi như cao thủ tinh khí thần tất cả tầng 10 viên mãn, cũng chưa chắc có thể chịu được.
Công Tôn Lệ cùng Tuân Chí Doãn liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng có chút ngưng trọng, roi hình không phải là kết quả bọn họ muốn!
Doanh Vô Kỵ nghe được muốn bị đánh, chẳng những không có tức giận, ngược lại khóe miệng hơi hơi giương lên, chợt lại đem ý cười ẩn đi.
Hắn vừa rồi thật đúng là có chút lo lắng, Doanh Việt dưới cơn thịnh nộ hạ lệnh đem mình áp hồi Càn quốc.
Dù sao hiện tại Càn Quốc có một Doanh Vô Khuyết, chính mình đứa con này có cũng được mà không có cũng không sao, mặc dù ở Lê Quốc, tác dụng kỳ thật cũng đã không lớn, làm con tin ở Quốc bất quá chỉ lãng phí tài nguyên ngoại giao với Lê Quốc.
Mặc dù Doanh Việt thật sự hạ lệnh trở về Càn Quốc, liền tương đương mọi thứ mình làm rơi vào trong tay Doanh Vô Khuyết, e là có chút phiền toái.
Bất quá lão cha ăn người này quả nhiên giống như trong truyền thuyết, bá đạo nhưng không mất bình tĩnh.
Vừa rồi Doanh Vô Kỵ một mực quan sát tâm tình của Doanh Việt, mặc dù là vừa rồi lúc mình mắng ông ta là tên lưu manh, tâm tình của ông ta còn xa mới đến mức độ phọt ra kỹ năng, phần lớn thời gian tâm tình đều vững vàng hơn những người khác.
Nói cách khác, phần lớn sự tức giận của ông ta đều là giả vờ. Sở dĩ biểu hiện ra ngoài, bất quá là muốn dựa vào uy nghiêm tích lũy nhiều năm bắt chẹt mình mà thôi.
Hiện giờ tình thế Càn Quốc, bị Lê Quốc nắm thóp tài chính, Doanh Việt cho dù phẫn nộ, không có khả năng sẽ dễ dàng buông tha đơn đặt hàng lớn như vậy.
Đánh roi 20?
Cho dù nghe có tàn nhẫn cỡ nào, so với áp giải về Càn cũng bất quá là mưa bụi, thủ đoạn hiển lộ uy nghiêm của quân vương mà thôi.
Chuyện đêm nay mặc dù có chút vượt qua dự liệu, nhưng còn lâu mới mất khống chế, cho nên Doanh Vô Kỵ vừa rồi mới không kiêng nể gì như vậy.
Thi hình!
Ánh mắt Doanh Việt lạnh như băng, ngữ khí càng không thể nghi ngờ chút nào.
Doanh Vô Kỵ sắc mặt bình tĩnh đối diện với ông ta, cũng không có ý tứ cãi lời, Thư cục còn ở trong tay, liền tuyệt đối không tính thiệt thòi, liền không cần khinh thường quân uy, ăn 20 roi thì ăn
Vâng!
Công Tôn Lệ từ một bên nhặt roi lên, cung kính lên tiếng, sau đó chậm rãi đi về phía Doanh Vô Kỵ.
Nhưng không ngờ một thân ảnh nhanh chóng chắn ở giữa hai người.
Bạch Chỉ cắn chặt môi, hốc mắt đỏ bừng: “Không được đánh công tử nhà ta!
Doanh Vô Kỵ: “......”
Tiểu nha đầu này…...”
Doanh Việt khẽ nhíu mày, không nói gì, chỉ vẫy tay, ý bảo Công Tôn Lệ tự xử trí.
Công Tôn Lệ hơi cúi người, chợt đi về phía trước một bước.
Trong con ngươi Bạch Chỉ thoáng hiện một tia sát ý, chợt “leng keng” một tiếng rút trường kiếm ra đặt ngang trước người, âm thanh càng bi phẫn: “Công tử vì Càn quốc mất bao tâm huyết! Những người ở đây đều ức hiếp công tử, nếu động thủ thì đừng trách ta ”
Âm thanh của nàng thê lương, giống như là chim non bị đuổi ra khỏi tổ chim, ủy khuất đến nước mắt đều muốn chảy ra, chân khí trong cơ thể lại điên cuồng vận chuyển, Công Tôn Lệ mà tiến lên thêm một bước thì nàng sẽ liều mạng với hắn.
Doanh Vô Kỵ không khỏi có chút cảm động, hắn kỳ thật biết chỉ cần mình gặp phải nguy hiểm, Bạch Chỉ nhất định liều mạng, nhưng thời điểm chân chính nhìn thấy một màn như vậy, vẫn là nhịn không được có chút cảm động, tiểu nha đầu này…
Công Tôn Lệ lại hoàn toàn không để ý đến lời nói của Bạch Chỉ, chỉ thản nhiên lấy từ trong ngực ra một quyển Đại Càn Luật, chân khí từ lòng bàn tay phun ra, chui trong sách, ba chữ “Đại Càn Luật” trên bìa nhất thời ngưng kết ra kim quang.
Cản trở chấp pháp, theo luật thì phạt 50 roi.
Dân đen, tội hình tăng gấp đôi!
“Giam cầm!”
Hai chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, ba chữ to trong sách nháy mắt nhấp nháy ánh vàng, mà chung quanh Bạch Chỉ thì trống rỗng xuất hiện một tòa lao tù, nhanh chóng khóa chặt nàng lại
Đây chính là pháp thuật huyền cấp của Pháp gia – giam cầm, không chỉ có thể trói buộc thân thể, còn có thể áp chế chân khí trong cơ thể người bị trói buộc, hiệu quả khi đối địch tương đối bá đạo.
Vẻ mặt Bạch Chỉ căng thẳng, chân khí trong kinh mạch trong nháy mắt thấu thể mà ra, hình thành khí xoáy như lưỡi dao nhọn, không ngừng cắt lồng giam màu vàng, phát ra tiếng kim loại run rẩy làm cho người ta nghiến răng, nhưng cũng chỉ là ngăn cản tốc độ bị trói buộc, căn bản không thể thay đổi vận mệnh bị trói buộc.
Công Tôn Lệ Đạm cười nói: “Kẻ cản trở người hành pháp chỉ có một…... A!”
Hắn chỉ cảm thấy người lắc lư, ngay sau đó liền có một nắm đấm đánh vào cằm hắn.
“Chết đi này!”
Doanh Vô Kỵ mắng một câu, quay đầu nhìn lại, xác định pháp thuật giam cầm biến mất, mới một lần nữa nhìn về phía Công Tôn Lệ, trong tất cả pháp thuật, pháp thuật của Pháp gia bá đạo nhất, nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng nhất, bởi vì căn nguyên thi triển pháp thuật của Pháp gia chính là người chấp pháp, chỉ cần người chấp pháp bị thương nặng, pháp thuật sẽ lập tức biến mất.
Công Tôn Lệ bối rối, hắn vừa rồi không phải hoàn toàn không đề phòng, nhưng người này tốc độ như thế nào mà lại nhanh như vậy?
Người này thật sự chưa đột phát tinh khí thần tầng 11 sao?
Hắn chỉ vào Doanh Vô Kỵ: “Ngươi ngươi…
Một âm thanh còn nguyên vẹn cũng không phát ra được, lúc này hắn mới phát hiện cằm của mình đã trật khớp.
Doanh Vô Kỵ cúi người, thấp giọng nói: “Cũng được rồi đấy, giờ ngươi thi hành hình phạt với ta đi, để mọi người xem, còn muốn giỡn uy phong với ta thì đừng mơ.”
Nói xong, liền giúp Công Tôn Lệ xoa xoa cằm.
Công Tôn Lệ: “......”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo