Người dịch PrimeK Tohabong

Hàn Giả cũng không hề để ý chỉ ha ha cười: “Đưa thư thì sao chứ, thư do Thánh nhân đạo gia viết đâu có phải là thư bình thường, nếu không thì tại sao người khác không đưa được mà cứ phải con ta phải đưa thư, không phải con ta ưu tú sao?”

Hàn Quyện: “......”

Hàn Giả vỗ vỗ lưng hắn: “Con vừa làm xong một đại sự, mau đi nghỉ ngơi đi, Văn Hội chuẩn bị sẵn sàng, có thể cướp được danh ngạch liền cướp, cho dù không cướp được, vi phụ cũng sắp xếp cho con một vị trí học tử tinh anh”.

“Ai…...”

Hàn Quyện khẽ thở dài một hơi: “Sư phụ nói hồng trần như tấm lưới, dính vào liền khó bề tránh thoát, bây giờ xem ra đích xác như thế. Đã như vậy, vậy tạ ơn phụ thân thí chủ!”

Hắn hướng Hàn Giả cúi người, liền ngáp một cái rời đi.

Hàn Giả nhìn về hướng hắn rời đi một hồi lâu, lúc này mới thu hồi ánh mắt thân thiết của phụ thân, xoay người đi về phía đại sảnh nghị sự của Hàn gia.

Trên đại sảnh sớm đã có người chờ đợi, tuy rằng chỉ có năm người, nhưng là năm người địa vị cao nhất của Hàn gia ở Giáng Thành, ở bên ngoài, bất kể người nào đều có thể hô phong hoán vũ ở Lê quốc.

Thấy Hàn Giả đến, mọi người nhao nhao đứng dậy hành lễ, lễ xong sau mới có người hỏi: “Gia chủ! đã trễ thế này triệu chúng ta đến đây, có chuyện gì ?”

Hàn Giả mỉm cười: “Giết người!”

“Giết ai?”

“Doanh Vô Kỵ!”

“Doanh Vô Kỵ?”

Lúc nghe được cái tên này, người Hàn gia ở đây theo bản năng liếc mắt nhìn nhau.

Thành thật mà nói, bọn họ cũng có chút mơ hồ.

Dù sao Doanh Vô Kỵ địa vị thật sự đặc thù, hiện tại người muốn giết hắn thật sự quá nhiều, chẳng lẽ Hàn gia chúng ta cũng muốn chen một chân sao?

Có người hỏi ra nghi vấn của mình: “Gia chủ, giết Doanh Vô Kỵ đối với chúng ta có chỗ tốt gì?”

Năm ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Hàn Giả, lợi ích mới là động lực thúc đẩy một gia tộc cùng hành động.

Hàn Giả không có trực tiếp trả lời, chỉ là cười nói: “Ngươi đáng ra phải hỏi, ai giết Doanh Vô Kỵ thì sẽ có lợi đối với chúng ta!”

Con ngươi của mọi người Hàn gia co lại, giống như hiểu được ý tứ của Hàn Giả.

Hiện giờ Lê quốc, ngoại trừ tông thất Triệu thị ra, không có bất kỳ gia tộc nào có thể đánh đồng với hai nhà Ngụy Hàn. Nhưng trong ba nhà, Tông thất Triệu thị tự nhiên mạnh nhất, Ngụy gia thứ hai, Hàn gia mặc dù ở đất phong có thế lực thống trị tuyệt đối, nhưng ở Giáng Thành lực ảnh hưởng lại yếu đi rất nhiều.

Lê Vương nói là đang cân bằng hai nhà, chẳng bằng nói là đang nâng đỡ Hàn gia đối kháng Ngụy gia.

Tình huống bây giờ còn miễn cưỡng có thể duy trì, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, thân thể Thừa tướng La Yển này càng ngày càng kém, có thầy thuốc từng lộ phong thanh, nói nếu cứ tiếp tục theo xu thế này, Thừa tướng nhiều nhất có thể sống thêm 10 năm.

Ba đứa con trai của La gia đều có tài năng. Huống chi hai con trai trưởng còn là cháu ngoại Ngụy gia?

Cho nên, đến lúc đó vị trí Thừa tướng này thuộc về ai, ba ngàn môn khách Thừa tướng kia thuộc về ai?

Khi Ngụy gia nuốt chửng thế lực này, Hàn gia còn có thể so với Ngụy gia sao?

Cho nên bọn họ đại khái hiểu được, Hàn Giả cần có một nhân vật trọng yếu của Ngụy gia, giết Doanh Vô Kỵ, hơn nữa còn muốn gây ra náo loạn vô cùng lớn!

Đất phong Ngụy gia tiếp giáp Càn quốc, Càn quốc tuy rằng muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng danh tiếng cường hãn ở bên ngoài, tất không thể chịu đựng được nhục nhã vô cùng như thế, hơn nữa hiện tại Doanh Vô Kỵ có thể kiếm tiền, sớm đã không còn là tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Đến lúc đó hoặc là Càn Lê khai chiến, Ngụy gia bị đẩy ra làm tiên phong, mặc kệ thắng thua Ngụy gia đều sẽ đại thương nguyên khí.

Hoặc là Ngụy gia chủ động giao hung thủ ra ngoài, nhưng như vậy sẽ làm thanh danh Ngụy gia tổn hại lớn.

Kế sách này, có thể nói là vẹn toàn đôi bên, nhưng…... có thể thực hiện được không?

Mọi người Hàn gia suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra một cách thập toàn thập mỹ, người cầm đầu nọ thở dài: “Chỉ là gia chủ, có thể giết chết Doanh Vô Kỵ hay không chưa nói vội, việc này cũng nhất định phải làm kín như bưng mới được, nếu là bị người phát hiện phía sau chuyện này có bàn tay của chúng ta chỉ sợ Hàn gia chúng ta phải đồng thời thu hút lửa giận của hai nước a!”

“Tất nhiên rồi”

Hàn Giả mỉm cười: “Chư vị yên tâm, người trung gian ta đã chọn xong, chỉ cần thời cơ chín muồi là có thể động thủ, chư vị chỉ cần suy nghĩ cẩn thận, như thế nào mới có thể hái được càng nhiều trái cây là được!”

Vâng!

Mọi người Hàn gia không có chút nghi ngờ nào cũng như không có bất kỳ dị nghị gì đối với Hàn Giả, Hàn gia mặc dù ở Giáng Thành tương đối khiêm tốn, nhưng Hàn Giả vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Giáng Thành, mỗi lần đều có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất.

Ông ta nói tìm được người trung gian thích hợp, vậy nhất định là sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới nói ra những lời này.

Đại sảnh nghị sự rất nhanh liền náo nhiệt, mỗi người đều vùi đầu vào thảo luận “Làm sao hái càng nhiều trái cây”.

……

Sứ quán Viêm Quốc.

Cơ Túc không ngừng lật sách trong tay, trên mặt đều là mụn trứng cá đỏ rực, nghiễm nhiên đã buồn bực tới cực điểm.

Nếu là ở Viêm quốc, hắn đã sớm muốn giết nô lệ cho hả giận, nhưng ở Lê quốc, người nước khác đều không cho phép có nô lệ, hiện tại không có nô lệ để giết, cho nên hắn chỉ có thể nặn mụn.

Sách này là từ phủ Thừa tướng đưa tới, chính là đơn đặt hàng của Thư cục Thượng Mặc.

Không ngờ lớn như vậy!

Một năm 800 nghìn lượng?

“Ta hao hết tâm lực, lại khiến cho một Thư cục tĩnh mịch vô danh trở thành một con dê đầu lĩnh của ngành in ấn?”

Ông chủ của Thư cục Thượng Mặc rốt cục là Doanh Vô Kỵ hay là ta?

0.43578 sec| 2406.68 kb