Người dịch: PrimeK Tohabong
Chủ yếu lần này sai lầm của mình quá thái quá, Càn Quốc lấy được những đơn hàng này, mặc dù không giải quyết được vấn đề tài chính, nhưng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như tìm không được thủ đoạn khác lấy công chuộc tội, chỉ sợ mình sẽ bị tôn thất bỏ rơi.
Kế hoạch này là cơ hội của mình, nhưng chỉ cần thất bại, liền dường như là cục diện hẳn phải chết, hắn rất khó hạ quyết tâm.
Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên.
Công tử, truyền tấn phù sáng rồi!
Cơ Túc trong lòng chợt lạnh, âm thanh này chính là giám sự sứ quán, phụ trách giám thị nhất cử nhất động của sứ quán, hơn nữa khống chế tất cả truyền tin phù.
Tình huống sứ quán, do hắn trực tiếp báo cáo cho Viêm Vương, ngay cả Cơ Túc muốn dùng truyền tấn phù liên hệ với mẫu quốc, cũng phải xin hắn phê chuẩn.
Truyền tấn phù sáng lên, chứng tỏ tất cả tình huống ở đây đều đã bị Viêm Vương biết.
Cái này cũng quá nhanh đi!
Sắc mặt Cơ Túc có chút khó coi, nhưng chỉ có thể cắn răng nói: “Tới ngay!
15 phút sau.
Cơ Túc thay một thân áo choàng trang trọng, xuất hiện trong phòng nghị sự sứ quán, rót một tia chân khí vào trong truyền tấn phù lơ lửng giữa không trung, trong khoảnh khắc hồng quang tràn ngập, ở trên không trung chậm rãi ngưng tụ thành hình tượng một người đàn ông trung niên.
Vô liêm sỉ!
Hư Ảnh cũng chưa thành hình, tiếng mắng đã tới trước: “Viêm quốc mặc dù thế yếu, nhưng Cô tốt xấu cũng coi như một người trung hưng chi chủ, làm sao lại sinh ra một con lừa ngu xuẩn như ngươi? Biết vậy, năm đó Cô dìm chết ngươi trong chậu nước tiểu rồi”
“Ngươi là một quốc công tử, ăn nhiều tài nguyên như vậy, cũng chỉ có ngưng khí đột phá tầng 11, ngươi ăn nhiều đồ vật như vậy, cũng chỉ ị ra phân thôi à?
Coi như là gia súc, ăn những tài nguyên này đều có thể thành hung thú? Sao ngươi lại rác rưởi như vậy? Động tới là nhắc tới Doanh Vô Kỵ, tên Doanh Vô Kỵ phế vật kia, là người bình thường có thể so sao?
Tu vi không ra sao ta cũng không nói ngươi, dù sao ngươi vỗ ngực nói mình có thiên phú buôn bán, kết quả thì sao?
Bỏ tiền ra để phá hủy sản nghiệp Càn Quốc, kết quả thì sao? Ngươi đốt càng nhiều tiền, Càn Quốc kiếm càng nhiều tiền! Cái này nếu lại thả ngươi ở Lê quốc vài năm nữa, Càn quốc không phải thành chư hầu giàu nhất hả?
Nếu không là bộ dạng ngươi cùng ông mày giống nhau, ông mày thật cho rằng ngươi là dòng giống của Doanh Việt, không phải gián điệp sao có thể làm ra loại chuyện này?
Nhưng mặt ngươi giống cha ngươi như vậy, sao làm việc lại không giống cha ngươi chút nào chứ? Ông mày quần thủng đít còn chưa thay đã chia sẻ nỗi lo với gia gia ngươi, mấy chục năm qua cũng chưa từng làm qua chuyện uất ức như ngươi!
Thật mẹ nó phế vật, ngươi nói việc này giải quyết như thế nào đi!
Viêm Vương mắng xong, vẫn thở hổn hển, hờn dỗi trong bụng còn chưa xả ra hết, nhưng từ ngữ đã dùng hết mà hờn dỗi còn chưa tuôn hết, chỉ hận mình làm chính sự quá sớm, không có thời gian đọc sách cho tử tế.
Cơ Túc quỳ trên mặt đất, Viêm Vương chỉ tuôn ra khoảng 300 ngắn ngủn chữ mà khiến cho mặt hắn mọc thêm mười mấy cái mụn.
Trong lòng hắn nín thở, nhưng chỉ có thể ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt lấy lòng: “Phụ vương thứ tội!”
“Thứ tội? Thứ tội cái con mẹ nhà ngươi!”
Viêm Vương tức điên: “Đúng là con mẹ đứa phế vật. Lúc mắng ngươi chỉ biết giơ mặt qua, còn không tự biết tát vào mặt mình. Nói thật cho ngươi biết, hiện nay tông thất có ý kiến với ngươi rồi”
Trong vòng 1 tháng này, ngưng tụ tam phẩm linh thai, đoạt được một đạo Bách gia khí vận, hoặc là làm phế Sản nghiệp Càn quốc, ba chuyện này ngươi ít nhất phải hoàn thành một chuyện, bằng không thu thập đồ đạc trở về Viêm quốc đi, dù sao con ta nhiều, tùy tiện đổi ra một một đứa thay thế ngươi. Đỡ cho ngươi thành đệ nhất đại công thần đưa Càn quốc quật khởi, lão Cơ gia chúng ta không thể chịu được mất mặt mũi thế này!”
Về Viêm Quốc!
Cơ Túc hoảng sợ: “Vậy sau khi về Viêm quốc con sẽ làm gì?
Viêm Vương phun một ngụm nói: “Mục Thành cũng không tệ, ban cho ngươi đất phong”
Mục Thành!
Cơ Túc nhất thời mặt thộn ra, Mục Thành là một tòa thành nhỏ ở biên giới Viêm Càn, một vùng đất đúng kiểu chó ăn đá gà ăn sỏi, hơn nữa bên cạnh Càn Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể đánh trận, trong 100 năm qua đã từng có ba lần rơi vào trong tay Càn Quốc, mỗi lần đều có một đống quý tộc bị giết.
Đi Mục Thành, khác gì như bị lưu đày.
Một tháng ngưng tụ tam phẩm linh thai, đoạt được một đạo Bách gia khí vận, hay là phế bỏ Sản nghiệp Càn quốc, cái này mẹ nó chuyện nào mình có thể hoàn thành?
Cơ Túc luống cuống: “Phụ vương…...”
Ta không phải chưa từng cho ngươi cơ hội!
Viêm Vương hiển nhiên không có ý muốn nghe hắn giải thích, vung tay lên trực tiếp cắt đứt truyền tấn.
Cơ Túc ngồi phịch xuống đất, mặt xám như tro tàn, trong đầu trống rỗng, chẳng lẽ tiền đồ của mình cứ như vậy chôn vùi?
Mình ở Lê quốc chịu nhục nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có giá trị? Sớm biết như thế, năm đó mình nên vùi đầu vào chậu tiểu chết luôn cho rồi!
Trong lúc nhất thời, hắn bị tuyệt vọng cùng vô lực bao phủ.
Thật lâu thật lâu, hắn mới khôi phục một ít năng lực suy nghĩ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía giám sự, âm thanh run rẩy nói: “Thất thúc, tôi muốn Cửu Viêm tuyệt mạch!
Cửu Viêm Tuyệt Mạch chính là bí pháp tiêu hao sinh mệnh đổi lấy thực lực và thiên phú, chính là bí mật bất truyền của Cơ gia Viêm quốc.
Tên như ý nghĩa, Cửu Viêm tuyệt mạch chính là đem chín loại hỏa diễm khác nhau dung hợp ở trong kinh mạch, chỉ cần thành công, uy lực của thuộc tính chân khí hỏa sẽ tăng lên ít nhất bốn lần, trong vòng một tháng đột phá tới tam phẩm linh thai cũng không phải là không có khả năng.
Cửu Viêm tuyệt mạch cực kỳ bá đạo, nhưng Cơ gia tam phẩm linh thaip ít lại càng ít, không phải bởi vì cái gì khác, hoàn toàn là bởi vì tỷ lệ tử vong quá cao.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo