Người dịch PrimeK Tohabong

Triệu Ninh đi về phía trước vài bước, mặt mang nụ cười mà chắp tay: “Đúng lúc bái phỏng, không có ý mạo phạm, Càn Vương thứ lỗi!”

Doanh Việt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt không khỏi có chút kinh dị: “Tuổi còn trẻ khí độ bất phàm, rất có phong phạm của một vị bạn cũ năm đó, ngươi là Thái tử hay là Bình Lăng Quân?”

Nghe nói như thế, trong lòng Triệu Ninh không khỏi nhảy dựng, dung mạo của mình đã thay đổi khác biệt rất lớn so với trước kia, vì sao Doanh Việt còn có thể hỏi ra vấn đề này.

Nàng cười lắc đầu: “Ta bất quá là hạng người vô danh trong tông thất, sao có thể cùng Thái tử và Bình Lăng Quân đánh đồng, Càn vương khen sai rồi!”

Ồ…...

Doanh Việt như có điều suy nghĩ, chợt nói: “Tuổi còn trẻ mà khí lực tràn đầy, sau khi đột phá thai thoái cảnh ít nhất tam phẩm linh thai, mặc dù không phải tôn thất cũng rất có triển vọng, cũng không cần tự coi nhẹ mình, tôn thất có nhân tài như thế, cũng là phúc khí của Lê vương các người”.

Cái này…...

Trong lòng Triệu Ninh có chút lầm bầm, ánh mắt Doanh Việt cũng không khỏi quá kinh khủng.

Nàng không muốn ở lại dây dưa, chỉ là cười nói: “Mượn cát ngôn của Càn vương! hôm nay quý quốc phụ tử quân thần nói chuyện phiếm, Triệu mỗ vô ý nhìn trộm, ngày sau nhất định kín miệng như bưng, cáo từ!”

Sau khi Doanh Việt gật đầu, nàng liền nhanh chóng rời khỏi sứ quán.

Doanh Việt quét nhìn một lượt mọi người trong sứ quán, bình thản nói: Chuyện thư cục về sau để thuận theo tự nhiên, cho dù hôm nay, chưa thuộc về Càn Quốc nhưng sớm muộn có một ngày sẽ thuộc về Càn, nếu ai ác ý xen vào, sẽ nghiêm trị theo luật, các ngươi đã rõ chưa?”

Giọng nói nhẹ nhàng, không nhìn ra chút tức giận nào, giống như vừa rồi người tức giận không phải là ông ta.

Tuân Chí Doãn có chút luống cuống, theo bản năng liếc mắt nhìn Công Tôn Lệ một cái, nhưng tên này lại dạ dan vâng lời, căn bản không có ý nhìn lão ta.

Doanh Việt tiếp tục nói: “Việc cấp bách vẫn là Bách gia thịnh hội, Nho Mặc trong lãnh thổ Càn quốc không hưng, bị chư quốc coi là hổ lang chi quốc, Công Tôn Lệ!”

Có thần!

Công Tôn Lệ tiến lên một bước.

Doanh Việt trầm giọng nói: “Thịnh hội lần này ngươi đã đại biểu pháp gia, thì không nên làm mất uy danh của pháp gia. Giành về Bách gia khí vận, một nửa mang về nước, một nửa cho ngươi trùng kích nhị phẩm linh thai!”

Công Tôn Lệ nghe vậy ánh mắt tỏa sáng, vội vàng gật đầu: “Đa tạ bệ hạ!”

Hắn sớm đã đạt tới Ngưng Khí tầng 12, chỉ cần đột phá Cảnh giới Thai Thuế chính là tam phẩm linh thai, chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ.

Mấy năm nay tu vi dừng lại không tiến lên, trong lòng hắn cũng nghẹn khuất, nhưng hắn muốn đánh cược một lần với nhị phẩm linh thai, nếu thật có thể đạt được mấy đạo Bách gia khí vận, nói không chừng thật sự có khả năng!

Về phần Doanh Vô Kỵ…...

Hắn có chút không dám xằng bậy, bởi vì công tử này đã hoàn toàn mất khống chế. Không chỉ có Doanh Vô Kỵ, ngay cả biểu hiện phía sau Doanh Việt, cũng khác một trời một vực với dự liệu của hắn. Hắn hiện tại có chút hoảng, cảm giác Doanh Việt cũng không phải như mình hiểu rõ.

Doanh Việt khoát tay áo: “Cô mệt, đều giải tán đi!”

Nói xong, liền khoát tay áo, hư ảnh trong khoảnh khắc tan thành mây khói, truyền tấn phù cũng hóa thành tro bụi.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đều tự tản đi.

Công Tôn Lệ cũng xoa xoa cái cằm hơi đau, chuẩn bị rời đi.

Tuân Chí Doãn vội ngăn hắn lại: “Thượng sứ! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Công Tôn Lệ nghi hoặc: “Cái gì nên làm cái gì bây giờ?

Hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy bệ hạ cũng không phạt hắn, nếu để mặc hắn tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng Công Tử Vô Khuyết!”

Công Tôn Lệ lắc đầu: “Mấy chuyện làm ăn, chỉ là mấy thương hộ, làm sao lay động được địa vị công tử Vô Khuyết? huống chi bệ hạ đều hạ lệnh, Tuân đại nhân còn muốn kháng mệnh sao? ta biết ngươi muốn nịnh bợ công tử Vô Khuyết, nhưng vì thế vứt bỏ tánh mạng thì không đáng giá!”

Hắn vỗ vỗ mặt Tuân Chí Doãn, liền trực tiếp rời đi.

Tuân Chí Doãn tức giận đến mặt trắng bệch, thầm mắng một tiếng đúng là đồ ba phải, liền nhanh chóng về tới phòng mình.

Vừa đẩy cửa ra, hắn liền nhỏ giọng gọi.

Thượng sứ!

Thượng sứ!

Âm thanh tuy rằng thấp, nhưng trong giọng nói tràn đầy lo lắng và khủng hoảng.

Lần này hắn gọi thượng sứ đương nhiên không phải là Công Tôn Lệ, mà là Thiết Ngưu vẫn luôn ẩn núp trong sứ quán.

So với thế lực đứng ở lập trường quốc gia ủng hộ Doanh Vô Khuyết như Công Tôn Lệ, Thiết Ngưu này mới là tâm phúc chân chính của Doanh Vô Khuyết.

Đừng la nữa, ta biết hết rồi!

Một thân ảnh chợt xuất hiện.

Thiết Ngưu vẫn ăn mặc cực kỳ mộc mạc như trước, chợt nhìn còn tưởng rằng là lão nông chui ra từ ruộng, nhưng thần sắc dữ tợn trên mặt lại không hề hàm hậu cùng giản dị như nông dân.

Tuân Chí Doãn cẩn thận hỏi: “Thượng sứ, chuyện vừa rồi, ngài đều nhìn thấy?

Thiết Ngưu không kiên nhẫn mắng: “Nói nhảm! Ta cũng không mù!”

Vậy chúng ta…...

“Chuyện Thư cục về sau cũng đừng dính dáng, nếu như ngươi lại hành động thiếu suy nghĩ, để cho công tử mất sự tín nhiệm của bệ hạ, ngươi dứt khoát cũng đừng trở về Càn quốc.”

Ta…...

Tuân Chí Doãn nghẹn một chút, vội vàng đem cục tức nuốt xuống, chỉ cảm thấy ngực buồn bực đến khó chịu, nhưng vẫn là cười làm lành nói: “Thượng sứ! nói cũng không thể nói như vậy, ta đây không phải là vì công tử mà dốc sức sao, ta làm sao làm chuyện bất lợi đối với công tử!”

“Biết rồi!”

Thiết Ngưu có chút không kiên nhẫn, nhìn ra được chuyện xảy ra hôm nay, khiến cho hắn cũng cảm thấy có chút bất an.

Tuân Chí Doãn nhỏ giọng nói: “Dù sao chỉ là mấy vụ làm ăn, chẳng bằng cứ mặc kệ cho Công Tử Vô Kỵ…”

“Hả?”

Thiết Ngưu cười nhạo cắt ngang: “Chỉ là làm ăn? Nếu Doanh Vô Kỵ cũng ngu xuẩn như ngươi thì tốt rồi!

Tuân Chí Doãn nghẹn lời không biết nói gì cho phải.

0.80002 sec| 2414.906 kb