Người dịch PrimeK Tohabong

Nàng nhìn vẻ mặt âm trầm của Doanh Vô Kỵ, không hiểu sao cảm thấy hắn có chút đáng thương.

Bất quá nàng vẫn tò mò, Doanh Vô Kỵ đối mặt loại cục diện này, sẽ lựa chọn như thế nào.

Trong đại sảnh đã tụ tập đầy người, tất cả mọi người cung kính cúi người.

Ở trước mặt mọi người trong không khí lơ lửng một mặt quang ảnh, trong quang ảnh là một người trung niên uy nghiêm.

Cho dù chỉ là hư ảnh, sự uy nghiêm làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Doanh Vô Kỵ sải bước tiến lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ: “Phụ vương!

Doanh Việt đánh giá Doanh Vô Kỵ hồi lâu, trên khuôn mặt không gợn sóng không sợ hãi nhìn không ra là vui hay giận.

Thật lâu sau, hắn phun ra hai chữ không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào.

“Rất tốt!”

Đế vương trung niên, không giận tự uy.

Doanh Vô Kỵ tuy chưa từng gặp Doanh Việt, nhưng đối với hình tượng này vô cùng quen thuộc.

Phàm là nhớ tới cái tên này, sẽ theo thói quen tuôn ra một cỗ cảm giác sùng bái.

Khó trách lúc ấy bị Doanh Việt hoàn toàn vứt bỏ, lại có thể cam chịu như vậy.

Doanh Vô Kỵ đương nhiên sẽ không bị loại cảm xúc này ảnh hưởng, bất quá lúc nhìn thấy hư ảnh Doanh Việt, vẫn có loại cảm giác tham gia buổi gặp mặt fan hâm mộ.

Đau cả mề…...

Câu hỏi là, “tốt” nghĩa là gì?

Hắn không rõ Doanh Việt có phải là đang khích lệ hay không, chắp tay nói: “Nhi thần tuy rằng làm rất tốt, nhưng đều là bổn phận của nhi thần.

Mọi người: “......”

Tuân Chí Doãn và Công Tôn Lệ liếc nhau, cảm giác công tử này ít nhiều có chút cuồng vọng.

Vừa rồi trực tiếp trước mặt mọi người đánh hai người mình một trận, tuy rằng vừa khiếp sợ lại phẫn nộ, nhưng phân tích cũng không tính là thái quá, như thế nào ở trước mặt bệ hạ cũng phiêu như vậy a?

Doanh Việt lại không tức giận, giống như là cha con bình thường nói chuyện phiếm: “Cha con chúng ta hai người cũng thật lâu không có nói chuyện, nói một tháng này ngươi đã làm cái gì đi!”

“Nói hả?”

‘Không phải là phụ vương đều biết sao?”

Doanh Vô Kỵ trong lòng oán thầm, bất quá vẫn là nói ra rành mạc: “Nhi thần sau khi may mắn thoát được ám sát, trong quá trình truy tìm hung thủ, cảm thấy rỗi việc, vừa vặn gặp lúc ngành giấy sụp đổ, các vị chưởng quỹ đến xin Tuân đại nhân giúp đỡ…”

Hắn cũng không thêm bớt đem quá trình này nói ra một lượt.

Mặc dù biết Tuân Chí Doãn cố ý không làm mà muốn có ăn, nhưng hắn cũng không trắng trợn công kích oán giận, nội dung chủ yếu vẫn là làm sao phá được hoàn cảnh nguy khốn của ngành giấy.

Đương nhiên, khi nhắc tới Thư cục, hắn cũng chỉ là nói Thư cục vượt qua khó khăn như thế nào, còn một số động tác đằng sau không đề cập.

Doanh Việt đối với hai điểm này không bình luận, trên mặt cũng nhìn không ra hỉ nộ, ngược lại đối với hai chuyện khác rất tò mò: “Thư cục có thể cải tử hồi sinh, toàn bộ dựa vào sách này cùng kỹ thuật in ấn ngăn cơn sóng dữ, hai thứ này là từ đâu tới?”

Doanh Vô Kỵ bình tĩnh nói: “Đều là nhi thần tùy tiện mân mê ra, cũng không phải thứ gì đáng ngạc nhiên”.

Doanh Việt khẽ gật đầu: “Vậy Thư cục hẳn là nhận được không ít đơn đặt hàng?”

“Được một số”.

Doanh Vô Kỵ trả lời tương đối khiêm tốn: “Hẳn là có thể làm cho mức sống của nhi thần trở về được mức của một tháng trước”.

Nghe được những lời này, khóe mắt Doanh Việt giật một cái.

Mức sống trở lại mức một tháng trước?

Người ông ta hơi nghiêng về phía trước, tuy rằng ngữ khí vẫn bình thản như trước, nhưng vô duyên vô cớ tăng thêm một tia áp bách: “Con đang oán giận trẫm không coi trọng con sao?”

Doanh Vô Kỵ cười lắc đầu: “Đương nhiên không phải, nhi thần chỉ là muốn nói “Bần cùng sinh biến, biến tắc thông, thông sẽ lâu dài”. Phụ vương là vua một nước, nhất cử nhất động đều quy nghĩ cho quốc gia, nhi thần không dám liên lụy mẫu quốc, chỉ có thể tự mình tìm kiếm việc làm. Kết quả không tệ, cuộc sống dư dả một chút, còn giúp mẫu quốc cứu sống ngành giấy.

Chỉ tiếc là nhi thần thấp cổ bé họng, bên ngoài khắp nơi đều là các thương gia cạnh tranh, bên trong không có thương ấn điều binh khiển tướng, bằng không còn có thể vì mẫu quốc làm được càng nhiều việc hơn, nhi thần mỗi lần nghĩ đến, đều lòng mang hổ thẹn đêm không ngủ được.

Buổi nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, nghe không ra cảm xúc oán giận gì, thậm chí còn thật sự có một tia áy náy, giống như hận không thể vì mẫu quốc dâng hiến nhiều một chút.

Hắn nói xong liền không nói gì nữa, cứ lẳng lặng đứng như vậy, chờ Doanh Việt chủ động đề cập đến vấn đề sở hữu Thư cục và thương ấn.

“Không tồi!”

Doanh Việt lên tiếng, nhưng cũng không đáp lời nữa, ông ta đang đợi Doanh Vô Kỵ chủ động báo cáo vấn đề sở hữu Thư cục.

Hai cha con đều đang đợi đối phương mở miệng trước, nhưng không ai có giác ngộ mở miệng trước, cứ giằng co như vậy.

Một hơi thở.

Hai hơi thở.

10 hơi thở.

Tiền sảnh sứ quán vẫn lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ở đây đều sắp hít thở không thông, Doanh Vô Kỵ lại giống như là một người không có việc gì, vẻ mặt tự đắc đứng tại chỗ, mặt mỉm cười giống như nhập định.

Nếu như không có sự kiện quất roi vừa rồi, hắn nhất định sẽ chủ động đề cập tới, dù sao cho dù mình dùng mánh lới, thì công vẫn lớn hơn, chỉ cần có thể lấy được thương ấn, bị mắng vài câu cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng sự kiện quất roi lại làm cho hắn có cảm giác rất không ổn, Doanh Việt tâm tư gì hắn quả thực có chút đoán không ra. Loại tình huống này giống như là cuộc giằng co giữa bad boy và gái hư, ai thể hiện nhu cầu ra trước thì người đó thua.

Đương nhiên cũng không phải là hắn không cho thấy mục đích của mình, cho nên mới nhắc tới Thương Ấn, hơn nữa ý tứ đã rất rõ ràng, chỉ cần ngươi giao Thương Ấn cho ta, ta có thể tạo ra càng nhiều giá trị cho Càn quốc.

Hơn nữa là dùng phương thức tương đối hợp lý, nêu ra trong bầu không khí tương đối hài hòa, nếu Doanh Việt này đều nghe mà không hưởng ứng, vậy thái độ liền có vấn đề lớn.

Bây giờ cứ chờ, dù sao cũng chờ được.

0.50872 sec| 2414.68 kb