Người dịch PrimeK Tohabong
Hắn không để ý đến Công Tôn Lệ, mà nhìn về phía chưởng quỹ cùng các tiểu nhị của ngành giấy: “Xin lỗi các vị, hôm nay có chó thừa dịp bản công tử không ở cửa hàng, bọn chúng loạn cắn người, để cho các vị chịu chút khổ, đợi lát nữa mỗi người tìm Bạch Chỉ lĩnh 20 lượng bạc trở về tĩnh dưỡng.”
“Chuyện pháp luật không cần lo lắng, cho dù thật sự bị người có dụng tâm kín đáo công kích, cũng có bản công tử ở phía trước!
Đều mau trở về đi, hôm nào ta đến nhà bồi tội!”
Chưởng quỹ giấy cùng các tiểu nhị liếc mắt nhìn nhau, đều có loại cảm giác lệ nóng tròng mắt.
“Công tử chớ có tự trách, việc này công tử không sai!”
“Đa tạ công tử!”
‘Công tử yên tâm, chúng ta một chút cũng không có trách công tử!”
Bạch Chỉ mặc dù có chút đau lòng, nhưng vẫn lấy bạc từ trong phòng ra, phân phát cho từng người một, sau đó thuê xe ngựa đưa những người này về ngành giấy.
Doanh Vô Kỵ lúc này mới nhìn về phía Công Tôn Lệ: “Công Tôn đại nhân nếu là muốn thẩm vấn bọn họ, đại khái có thể hướng triều đình xin một tờ lệnh điều nhiệm đến, bản công tử tùy thời xin đợi.
Sau đó, hừ một tiếng liền trực tiếp rời đi.
Tư thế đứng của Công Tôn Lệ hơi còng tay, sợ đụng phải vết thương sau lưng và mông, biểu tình cũng không có tức giận gì.
Tuân Chí Doãn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thượng sứ, hắn thật sự quá đáng”.
Công Tôn Lệ lắc đầu: “Không ngờ Công Tử Vô Kỵ lại hiểu rõ luật pháp như vậy, trận này chúng ta bị đánh bại cũng không thua thiệt. Cẩn thận ngẫm lại, đích xác có chút nóng vội, bất quá tình huống Thư cục bệ hạ đã biết, không bao lâu nữa sẽ dùng truyền tấn phù tự mình răn dạy Công Tử Vô Kỵ.
……
Doanh Vô Kỵ sau khi rời khỏi tiền sảnh, trực tiếp trở lại trong viện của mình.
Ba mươi roi vừa rồi hắn quất rất sảng khoái, nhưng cũng chỉ sảng khoái một hồi mà thôi, hành động vừa rồi của Công Tôn Lệ và Tuân Chí Doãn truyền ra tín hiệu khiến hắn tương đối bất an.
Triệu Ninh cười cười: “Doanh huynh, xem ra tình cảnh của huynh không tốt lắm, có cần tiểu đệ hỗ trợ hay không?”
“Hỗ trợ thuyết phục Lê vương, đem con tin là ta thả về Càn quốc, sau đó Càn quốc nội bộ hai công tử tranh chấp làm suy yếu quốc lực, Lê quốc các ngươi tiếp tục kê gối ngủ yên?”
Triệu Ninh cũng không nghĩ tới hắn thản nhiên như vậy, nhịn không được cười nói: “Những tiểu tâm tư này quả nhiên không gạt được Doanh huynh, bất quá ta vẫn khuyên Doanh huynh suy nghĩ một chút. Doanh huynh đối với Càn quốc hết sức chân thành, tự nhiên không hy vọng suy yếu thực lực Càn quốc. Nhưng Doanh huynh cũng thấy được, hiện tại Doanh Vô Khuyết kiêu ngạo ương ngạnh như thế, nếu huynh không tranh chỉ sợ rất khó kết thúc. Mẫu quốc thật đáng quý, tính mạng càng quý hơn!”
Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Huynh thật là xấu xa, âm mưu đều viết ở trên mặt”.
Triệu Ninh cười hỏi ngược lại: “Mưu lược đều bày ra ngoài sáng, còn có thể tính là âm mưu sao?”
Doanh Vô Kỵ lắc đầu: “Ta xem tin tức của huynh cũng rất linh thông, hẳn là cũng biết Doanh Vô Khuyết ở Càn Quốc như mặt trời ban trưa cỡ nào, ngoại trừ mẫu tộc của ta, chỉ sợ không có mấy người không muốn theo hắn, ta hiện tại trở về Càn quốc khác nào đâm đầu vào chỗ chết?”
Cũng đúng, dù sao cũng đã thức tỉnh huyết mạch Chuyên Húc, thế lực thật sự mạnh có chút quá đáng”.
Triệu Ninh mấp máy miệng, không tiếp tục khuyên nhủ, họ Doanh của Càn quốc vốn là trốn khỏi Lê quốc, mấy trăm năm trước hai nhà chính là một nhà, nàng tự nhiên rõ ràng thức tỉnh huyết mạch Chuyên Húc rốt cục có ý nghĩa gì.
Từ tu vi mà xem, tu vi của Doanh Vô Khuyết ít nhất cũng phải bằng Doanh Việt, giới hạn cao nhất… khả năng Nhập thánh cũng không phải là không thể, thậm chí có tư cách lên cảnh giới cao hơn.
Cho dù sau lưng Doanh Vô Kỵ có Lê quốc làm chỗ dựa, thậm chí ở Lê quốc phát triển một kho tiền khổng lồ, cũng không có khả năng thắng Doanh Vô Khuyết.
Trừ phi tu vi hắn đột nhiên tăng mạnh, Cảnh giới Thai Thuế trực tiếp tăng lên tới nhị phẩm linh thai trở lên, hơn nữa kèm những điều kiện phía trước, mới có thể cùng Doanh Vô Khuyết tranh giành một trận, chỉ tiếc thiên phú tu luyện của hắn thật sự quá kém.
Loại tình huống này thật sự có chút khó giải quyết, xuất phát từ chân tâm hay là xuất phát từ quốc sách không nói, nàng thật sự là muốn giúp Doanh Vô Kỵ cũng không giúp được.
Doanh Vô Kỵ trong lòng thì thầm nghĩ, chính mình đích xác có thể cân nhắc một chút đề nghị Triệu Lăng, dù sao hắn không biết giới hạn thực lực cao nhất của mình.
Đại khái có thể mượn lực lượng Lê quốc vương thất củng cố địa vị của mình, sau đó đến cuối cùng tòi ra một cái nhất phẩm linh thai áp đảo, cho đám cẩu vật này một sự kinh ngạc, đến lúc đó lật Doanh Vô Khuyết leo lên Càn quốc vương vị cũng không phải là việc khó gì.
Nhưng… có hai vấn đề.
Một là bản thân hắn không phải thích quyền lực như vậy, mẹ nó cả ngày mệt chết đi sống lại, thực lực cùng tiền tài tăng lên tới mức độ nhất định, làm con hạc vân du nhà nhã không sướng hơn sao?
Hai là… quá chậm. Thời gian dài khổ cực như vậy, tinh khí thần đều không có đột phá tầng 11, điểm thuộc tính phía sau khẳng định là phải tăng theo cấp số nhân, cái này mẹ nó chờ tới khi nào?
Loại chuyện này…... Tính sau!
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, có tiếng gõ cửa ở cửa lớn.
Doanh Vô Kỵ nhíu mày hỏi: “Ai?”
Bệ hạ dùng truyền tấn phù, gọi sứ quán trên dưới nghe tuyên, ngay tại chính sảnh sứ quán, công tử mau đến!”
“Biết rồi!”
Doanh Vô Kỵ hít sâu một hơi đứng dậy, Doanh Việt sử dụng truyền tấn phù ở trong dự liệu của hắn.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, hắn ý thức được sự phát triển kế tiếp có thể cũng không thuận lợi như lúc trước hắn nghĩ.
Bất quá hắn cũng không sợ, bất luận như thế nào, lần này điểm mấu chốt của hắn là đoạt Thương Ấn, bằng không về sau thì việc phát triển ở Lê quốc khắp nơi bị cản trở như cũ.
Triệu Ninh cũng đi theo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo