Người dịch PrimeK Tohabong

Thư cục Thượng Mặc.

Ái!

Hoa Triều tỷ, tỷ nhẹ một chút!

Đau đau đau đau đau đau…...

Doanh Vô Kỵ nằm sấp trên giường, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Đau là một nhẽ, mấu chốt là không được nằm ở trong lòng Hoa Triều, Công Tôn Lệ con bê lép kia, vung roi trút oán hận lên lưng, khiến cho hắn chỉ có thể nằm sấp ở trên giường, tức giận.

Hoa Triều đau lòng đến hai mắt đo đỏ, ngón tay cẩn thận bôi thuốc mỡ, e làm Doanh Vô Kỵ đau hơn.

Chờ thuốc trị thương bôi xong, liền lấy cớ giặt quần áo đi ra ngoài lau nước mắt.

Doanh Vô Kỵ nghiêng mặt, nhìn về phía Bạch Chỉ, cười hỏi: “Em sao thế, sao lại từ lúc ra khỏi sứ quán vẫn không nói chuyện?”

Bạch Chỉ vẻ mặt đau khổ: “Em không bảo vệ tốt công tử!”

Tình huống này cũng không phải em có thể bảo vệ!

Doanh Vô Kỵ cười cười, chợt vươn tay, lại phát hiện không với tới đầu Bạch Chỉ.

Tiểu nha đầu nhìn tay phải hắn lơ lửng, do dự một chút, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ đem đầu lại gần: “Nhưng em thật sự không muốn để cho công tử chịu ủy khuất, công tử bị thương, cũng không cho em bôi thuốc, em…”

“Ai bảo em bôi thuốc đau như vậy?”

Doanh Vô Kỵ xoa mái tóc dịu ngoan của nàng đến bù xù, trong lòng có loại sung sướng biến thái, bất quá nhìn nàng mũi co rút chuẩn bị khóc, nhanh chóng nói: “Em chính là quá trẻ tuổi, lần này nhìn như chúng ta chịu thiệt, trên thực tế chúng ta thắng tê dại!”

“Sao lại thắng đến tê dại?”

Tiểu thị nữ ngừng nước mắt, tò mò tiến lại gần.

Doanh Vô Kỵ cảm thấy cũng không tiện giải thích quá nhiều cho mỹ nhân ngu ngốc này, liền qua loa: “Dù sao chúng ta chính là thắng đến tê dại, em cũng đừng rối rắm cái này cái kia, mau dùng Tân Ngọc càn tu luyện đi, qua vài ngày nữa ta sẽ làm cho emi chút đồ tốt tu luyện, về sau đột phá nhất phẩm linh thai thì bảo vệ ta cho tốt, nghe thấy không?”

“Nghe thấy rồi!”

Tiểu thị nữ phấn chấn nắm chặt quyền, kích động đi ra cửa: “Công tử! Em đi bế quan trùng cảnh!

Khóe miệng Doanh Vô Kỵ kìm lòng không đậu hơi hơi nhếch lên, biểu hiện hôm nay Doanh Việt, nói thật có chút làm cho trái tim hắn băng giá, cũng may mình vẫn có người chân chính quan tâm.

Rất tốt!

Hơn nữa hôm nay thu hoạch đích xác không nhỏ, không chỉ có tinh khí thần đều đột phá tầng 11, hơn nữa còn thu được Pháp độ chi ngục Địa cấp, còn có một Pháp thuật giam giữ Huyền cấp, tuy rằng lực sát thương trực tiếp của pháp thuật pháp gia không mạnh nhưng tính công năng quả thực rất cường hãn, về sau tất nhiên có chỗ dùng.

Mặt khác còn đánh Công Tôn Lệ một trận, thật đúng là có chút sảng khoái.

Con hàng này tốt xấu cũng coi như một thiên tài, nhưng ở trước mặt Doanh Việt bó tay bó chân, cảm giác chơi được thiên tài cũng không tồi.

Chính là đáng tiếc, tu dưỡng của Doanh Việt thật tốt, chính mình mắng hắn như vậy, mà không tòi ra một kỹ năng nào.

Ngay cả những lời nói và hành động nổi giận kia, chỉ sợ đều là giả bộ.

Xem ra những người thân ở địa vị cao này không có một ai đơn giản, nhất là những người đột phá Cảnh giới Ngộ Thần, lấy tâm tính tu vi của bọn họ, trừ phi thật sự lấy ra thứ rung động bọn họ 100 năm, bằng không rất khó tuôn ra kỹ năng, thần thông lại càng không cần nghĩ.

Tin xấu duy nhất…

Điểm thuộc tính đột phá tầng 12, rõ ràng ước chừng có năm ngàn điểm, so với đột phá tầng 11 ước chừng tăng lên gấp 10 lần!

Vậy đột phá tầng 13, chẳng phải là tăng lên tới 50 nghìn điểm?

Chính mình mệt chết đi sống lại, mắng mỏ ác liệt mới đạt được 500 điểm, 50 nghìn điểm phải đợi tới khi nào?

Con mẹ nó thời kỳ phát dục của mình, chỉ sợ lại muốn kéo dài gấp mấy lần !

Hiện tại còn tốt, tài chính Càn quốc căng thẳng, chưa làm được gì, nhưng chỉ vài năm tới chờ bọn họ điều chỉnh lại, nhỡ một khi không cẩn thận, bang giao với Lê quốc sụp đổ, chẳng phải mình là người đầu tiên bị lôi ra tế trời sao?

Dù sao Doanh Vô Khuyết mới xuất hiện bao lâu, thế lực nội bộ Càn quốc đối với hắn cuồng nhiệt như vậy, thêm mấy năm nữa còn không biết thế nào?

Hơn nữa Doanh Việt, người này không phải thiện lương gì, vì ổn định nội bộ, chủ động hy sinh một đứa con trai, lão ta nói không chừng làm được thật.

Làm thế nào để tìm một cái đùi to hơn để ôm?

Trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh, không khỏi lẩm bẩm: “Nếu là cưới được nàng, về sau mặc dù ở lại Lê quốc, hẳn là cũng có thể an ổn sinh hoạt cả đời ?”

“Đệ, đệ nói ai?”

Âm thanh Hoa Triều đột nhiên vang lên.

Doanh Vô Kỵ ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Hoa Triều vội vàng dời ánh mắt hơi nhoà lệ đi.

Doanh Vô Kỵ: “......”

~~~~~~~

Chết tiệt!

........

Không khí trong phòng yên lặng trong chốc lát.

Hoa Triều lúc này mới ngồi bên cạnh Doanh Vô Kỵ, buông một xấp quần áo sạch sẽ: “Chờ vết thương của đệ khá hơn, thì mặc cái này”.

Uh…...

Doanh Vô Kỵ yếu ớt đáp một tiếng, thầm nghĩ muốn vả vào miệng mình, sao có cái miệng mà cũng không quản nổi?

10 ngón tay thon dài trắng nõn của Hoa Triều không ngừng xoắn lại, do dự một hồi lâu, mới hỏi: “Vô Kỵ à, có phải đệ đã chọn trúng cô nương nào ở Giáng Thành rồi không?”

“Đệ…...”

“Đừng ở trước mặt tỷ tỷ nói dối, cũng đừng nghĩ đến chuyện chuyển đề tài, ta hỏi đệ, đệ chỉ cần trả lời có hay không thôi!”

“Được rồi!”

Doanh Vô Kỵ chỉ có thể gật đầu.

Hoa Triều hỏi: “Đệ vừa rồi nói nếu có thể cưới nàng, có phải đệ đã chọn trúng cô nương nào rồi không?”

“Xem như vậy đi…...”

“Đệ còn nói có thể cả đời an tâm sống qua ngày, gia thế bối cảnh của cô nương này có phải không tầm thường?”

“Đúng…...”

Doanh Vô Kỵ bỗng nhiên cảm giác có chút không thích hợp, cảm giác người mà nàng nói với người mình nghĩ có khả năng không phải cùng một người, liền há miệng nói: “Hoa Triều tỷ…”

Ta hỏi đệ đáp là được, đừng nghĩ nói dối, tỷ tỷ có thể nhìn ra!”

Doanh Vô Kỵ có chút đau răng: “Cái này…... Được!”

“Nàng ấy có đẹp không?”

“Đẹp!”

“Nàng ấy thích đệ sao?”

“Chắc là…... cũng thích!”

Doanh Vô Kỵ đã có chút lành làm gáo vỡ làm muôi.

0.44057 sec| 2414.68 kb