Người dịch PrimeK Tohabong

Lông mày Doanh Việt nhíu lại, thang cảm xúc lại chậm rãi trướng lên, ông ta là thật sự tức giận, vẫn đột phá đến 80, không ngừng nhảy ra điểm thuộc tính.

Ánh mắt ông ta càng lúc càng lạnh lùng: “Cho nên ngươi dùng bách tính của 4 tòa thành phía Đông để cùng Cô đàm phán?”

Doanh Vô Kỵ ánh mắt không lảng tránh, lúc này hỏi ngược lại: “Cho nên bệ hạ tình nguyện để dân chúng bốn thành phía đông chết đói, cũng không muốn con có được chút địa vị nào uy hiếp đến Doanh Vô Khuyết?”

Làm càn!

Doanh Việt giận không kềm được, lật tung hết đồ trên bàn, hai tay chống lấy bàn, trợn mắt nhìn Doanh Vô Kỵ, thở hổn hển: “Ngươi cùng Vô Khuyết đều là công tử Đại Càn ta, không phải là dắt tay nhau cùng vì Đại Càn mà ngược lại lục đục với nhau!”

Doanh Vô Kỵ cũng tức quá hóa cười: Bệ hạ, ngài nói như vậy thì những công tử bị người dẫm lên xác để leo lên vương vị nghe được thì có tức quá sống lại không? Dắt tay nhau cống hiến cho Đại Càn? Ngài đánh rắm xong thì ngài có tự ngửi không? Làm phiền ngài liếc mắt một cái, Sứ quán Càn Quốc to như vậy, ngoại trừ tôi có một tiểu thị nữ này, còn có người nào là người của tôi?”

Hiện tại ông mày còn không dám ngủ ở sứ quán! Ông mày sợ! Ông mày không ngủ được! Ông nói ngược lại thì nghe nhẹ nhàng, hai anh em dắt tay nhau cống hiến cho Đại Càn, lời này của ông, không bằng tháo của ông mày ra một cái xương sườn, hầm cho Doanh Vô Khuyết bồi bổ thân thể, như vậy tốt xấu cũng coi như góp một phần sức lực cho vị Thánh chủ tương lai chấn hưng Càn quốc!

Mẹ nhà nó chứ! Ông mày ngày đêm nghiêm túc bàn chuyện làm ăn cho các ngươi, các ngươi lại dạy ông mày làm chó cho người ta như thế nào! Không hầu đít chúng mày nữa, muốn làm gì thì làm, cáo từ!”

Dứt lời, kéo lấy cổ tay tiểu thị nữ rời đi!

Công Tôn Lệ lúc này ra roi ngăn cản, đồng thời ngưng tụ một giam cầm mới.

Nhưng Doanh Vô Kỵ cùng Bạch Chỉ phản ứng nhanh hơn, trực tiếp sấn tới nghênh đón, Doanh Vô Kỵ chân khí kích động, một cái tát vỗ vào lồng giam màu vàng, vận luật đặc thù làm cho lồng giam màu vàng trong khoảnh khắc sụp đổ tan rã, vào lúc này đồng thời kiếm khí Bạch Chỉ cũng đem roi xoắn thành từng mảnh vụn.

Công Tôn Lệ sắc mặt đại biến, một chưởng đánh tan giam cầm? Cái này, cái này chỉ có cao thủ có lý giải cực kỳ tinh thâm đối với giam cầm mới có thể làm được, hắn, hắn cũng là tu Pháp thuật pháp gia?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, hai thanh kiếm liền đồng loạt gác ở trên cổ của hắn.

Tuy rằng hắn đã đột phá Ngưng Khí tầng 12, nhưng cùng người tu luyện khác chênh lệch phải đến Cảnh giới Thai Thuế sau này mới có thể có cách biệt, hiện tại đồng thời đối mặt Bạch Chỉ cùng Doanh Vô Kỵ thật sự có chút quá sức, nhất là Doanh Vô Kỵ… Thực lực chân thật vượt qua dự tính nhiều lắm, liền xem biểu hiện vừa rồi, chỉ sợ tinh khí thần cũng đã đột phá tầng 11 rồi!

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toát ra, hắn sợ Doanh Vô Kỵ mất đi lý trí cho mình một nhát.

Doanh Vô Kỵ liếc hắn một cái, chợt thu kiếm, xoay người nhìn Doanh Việt: “Phụ vương! hôm nay Thư cục thành công, ngày sau việc làm ăn khác cũng sẽ thành, Càn Quốc muốn tùy thời có thể lấy đi, nhưng điều kiện tiên quyết là để cho người Doanh Vô Khuyết trong sứ quán hết thảy cút đi!

Việc làm ăn hôm nay chúng ta đàm phán thất bại, nhưng không cản trở ông cân nhắc việc làm ăn lớn hơn này. Đương nhiên, nếu ông đối với ta không hài lòng, tùy thời có thể đem ta áp giải về Càn quốc. Đương nhiên cũng có thể nhịn đến khi quốc lực khôi phục, phái người ám sát ta nhân cơ hội đó phát động binh lực đối với Lê quốc. Ta chờ ông trả lời, tạm biệt!”

Nói xong, liền nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Chỉ, nghênh ngang rời khỏi sứ quán Càn Quốc.

Lần này mặc dù không có như nguyện lấy được thương ấn, nhưng hoàn toàn thăm dò rõ ràng hư thực của Doanh Việt.

Khi ngươi biết điểm mấu chốt của một người, cho dù hắn giương nanh múa vuốt thế nào, cũng bất quá là một con hổ giấy, tựa như Doanh Việt hôm nay, cho dù là bị chỉ vào mũi mắng, cũng chỉ dám dùng “hình phạt 20 roi” để cứu vãn mặt mũi.

Chỉ cần một vụ làm ăn nữa lại thành công, thương ấn tất nhiên sẽ rơi vào trong tay mình, những con ruồi nhảy tới nhảy lui kia cũng chỉ có một con đường là cút đi.

Sau khi ra cửa, Doanh Vô Kỵ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi lạnh ào ạt từ trán rơi xuống.

Làm màu vốn là một chuyện rất sảng khoái, nhưng dưới uy áp Cảnh giới Ngộ Thần giẫm lên dây thép làm màu thật sự có chút mệt mỏi, hơn nữa bị 20 roi, thân thể thật sự có chút không chịu nổi.

Trước mắt tối sầm, liền ngã xuống, chưa từng nghĩ đầu nhào vào một cái ôm mềm mại, ấm áp

“Vô Kỵ, đệ làm sao vậy? này, này chuyện gì xảy ra, đệ như thế nào bị đánh thành như vậy!”

Hoa Triều tỷ, sao tỷ lại ở đây?

Doanh Vô Kỵ chậm rãi mở mắt, thấy được đôi mắt tràn đầy đau lòng của Hoa Triều.

Hoa Triều hốc mắt đỏ lên, mơ hồ rưng rưng nước mắt: “Ta lo lắng cho đệ! Đệ vừa đi ta liền theo tới, canh cửa không cho ta vào, ta chỉ có thể ở cửa chờ. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đệ…”

Doanh Vô Kỵ chỉ cảm thấy hư thoát, cười khoát tay áo: “Không có gì đáng ngại, chúng ta về nhà đi!”

Uh!

Hoa Triều gật mạnh đầu: “Về nhà!”

.........

Sứ quán Càn Quốc.

Yên lặng như tờ.

Người Càn Quốc ở đây đều đứng ngây ngốc, gần như không dám thở, từng người cúi đầu, ai cũng không dám nhìn Doanh Việt trong hư ảnh.

Doanh Việt đôi mắt hổ ẩn giận, lại một câu cũng không nói.

Thật lâu, thật lâu!

Ông ta quay đầu lại, ánh mắt rơi vào một bóng người, khẽ cười nói: “Để khách quý chê cười!”

Mọi người nhao nhao nhìn lại, lúc này mới phát hiện người trẻ tuổi Lê quốc kia vẫn luôn ở đây.

0.56008 sec| 2406.695 kb