Người dịch PrimeK Tohabong
Nàng tức giận đến âm thanh đều run rẩy: “Cưới vợ? Ông ta điên rồi! Ông ta thật sự điên rồi! Ông ta cho rằng sau khi lừa gạt bản thân mình, có thể lừa gạt ta chứ? La Minh, ngươi đi đi, về sau nếu lại chọc giận ta, ta sẽ không nhận ngươi làm đệ đệ !
La Minh cũng sắp mếu: “Tỷ, lần này em đến không phải là khuyên tỷ, nếu không là cha ép em tới đây em cũng tuyệt đối sẽ không tới, tỷ không biết, em sau khi nhìn hai người đó âu yếm nhau, em ghê tởm thế nào đâu, còn suýt nữa thì ói”
Hoa Triều nghiến chặt răng: “La Minh! Ngươi nói cho ta biết, người đàn bà này rốt cục lai lịch gì, cô ta xuất hiện lúc nào!”
“Em cũng không biết!”
La Minh xoa xoa huyệt thái dương: “Bất quá cô ta hẳn là xuất hiện đã mấy năm, đoạn thời gian đó cha mỗi tháng đều ra khỏi thành, mỗi lần đi chính là vài ngày, mỗi lần trở về đều già đi không ít, từ khi nữ nhân kia đến nhà, tốc độ già đi của cha liền nhanh hơn. Tỷ không biết mỗi lần cha rời khỏi giường, khí sắc dọa người như thế nào đâu, giống như ..”
Nói được một nửa, hắn thấy 2 con tin khí thế hùng hổ đang đi ra.
Trong thoáng chốc nghĩ đến hình dung như thế nào, chỉ vào Ngô Đan nói: “Khí sắc giống như con hàng kia!”
Ngô Đan: “...???”
.........
“Con mẹ nhà ngươi”
Ngô Đan tức giận, chơi thì chơi, đừng lấy ông mày ra mà so sánh!
Vốn vừa nghe thấy tiếng La Minh, muốn ra ngoài xem thì đã bị lôi ra so sánh, hắn làm sao mà không nổi điên được.
La Minh, ngươi mau cút đi cho ta, nếu không chính là xông vào nhà dân, ta báo quan đấy!
La Minh phản bác: “Ta đến thăm tỷ ta, cái gì mà xông vào nhà dân?”
Ngô Đan thấy hắn không có ý rời đi, chính mình lại đánh không lại hắn, vội vàng quay đầu nhìn Doanh Vô Kỵ: “Ô Kê ca…”
Doanh Vô Kỵ xoa xoa huyệt Thái Dương, đến thời khắc nguy cấp của Ngô Đan còn có thể miễn cưỡng giúp đỡ, nhưng bình thường hắn cũng ngại dông dài với cái tên La Minh lắm mồm này.
Hắn lắc đầu, cố nhịn đau, đi tới La Minh trước mặt: “Ngươi có phải chê tỷ của ngươi quá tốt, nhất định phải tới chọc giận tỷ ngươi?Trở về nói cho La Yển, hắn thích cưới vợ thì cưới vợ, không có quan hệ gì tới chúng ta!”
Lúc nói chuyện, thuận tay lau khóe mắt cho Hoa Triều.
La Minh nhìn thoáng qua động tác thân mật của hai người, âm thầm thở dài một hơi, tuy rằng hắn bị Doanh Vô Kỵ chọc giận một lần, nhưng kỳ thật cảm giác đối với người này cũng không phải đặc biệt kém, nếu không phải thân phận con tin, hắn thậm chí còn rất vui vẻ nhìn thấy Hoa Triều ở cùng một chỗ với hắn.
Hắn cũng có chút phiền não: “Thấy hai người đó ta cũng chán ngấy, nhưng ta có thể làm sao bây giờ?”
Doanh Vô Kỵ nhìn vẻ mặt của hắn, chán ghét giống như không phải giả, không khỏi có chút tò mò: “Ngươi không nghi ngờ mụ vợ bé kia là sơn dã yêu quái chứ, chính thê vừa mới mất không lâu La Yển lại muốn cưới một con bé mười mấy tuổi, Ngụy gia cho phép ông ta làm như vậy sao!”
Theo đạo lý mà nói, La Yển tuy rằng đã có thể độc lập với Ngụy gia, nhưng quan hệ hai nhà vẫn thân cận như cũ, chính là bởi vì hai con trai trưởng của La Yển đều là con trai của chính thê họ Ngụy, chờ sau khi La Yển qua đời, gia nghiệp lớn này khẳng định vẫn sẽ trở lại Ngụy gia.
La Yển nhiều năm không tái giá, chính là vì giữ quan hệ với Ngụy gia.
Nếu là tùy tiện cưới vợ, sinh con, vậy rốt cuộc ai là dòng chính?
Ông ta làm như vậy, Ngụy gia sẽ đồng ý sao?
Cái này…...
La Minh chần chờ trong chốc lát nói: “Cha ta làm việc từ trước đến nay suy nghĩ chu toàn, cha ta đã làm như vậy, chắc hẳn đã đánh tiếng với Ngụy gia. Về phần người con gái kia… Ta cũng nghi ngờ, còn cố ý bảo cha ta tìm thầy thuốc cùng đại nho xem bệnh, đều nói không giống yêu tà gây nên, chẳng qua tinh huyết thiếu hụt mà thôi. Ta cũng không rõ, thân thể kém như thế, mà còn phóng đãng như vậy, lẽ nào trên đời còn thực sự có loại phụ nữ câu hồn nhiếp phách?”
“Có! Có! Có!”
Ngô Đan ở một bên đồng ý, liên tục gật đầu.
Doanh Vô Kỵ: “......”
Hoa Triều: “......”
La Minh có chút đau đầu, hướng Doanh Vô Kỵ chắp tay: “Công tử Vô Kỵ, trước kia ta có nhiều mạo phạm, kính xin thứ lỗi! Chúng ta lập trường bất đồng, thân phận của ngươi lại quá mức vi diệu, ta không thể hứa hẹn bảo vệ ngươi chu toàn. Nhưng chỉ cần ngươi đối tốt với tỷ ta, về sau nếu cần ta giúp, ta nhất định tận lực giúp đỡ”.
Doanh Vô Kỵ nhếch miệng: “Ngươi ai cũng chơi, bảo ta làm sao tin ngươi?”
La Minh có chút xấu hổ, chỉ có thể xuất ra thành ý: “Ngày hôm trước bệ hạ hạ chiếu lệnh, nói chuyện văn hội lần này trọng đại, cần một người đức cao vọng trọng chủ trì, cuối cùng chọn cha ta. Trên danh sách ta thấy tên của ngươi, tóm lại là ngươi nên chuẩn bị cho tốt”.
Chậc!
Ngược lại là một tin tức hữu dụng.
Để La Yển làm chủ trì, quỷ mới biết hắn có làm khó mình hay không, đích xác phải tính toán nhiều hơn.
“Ta nhìn thấy rất nhiều tên đạo gia học tử trong danh sách, dường như các môn phái đều phái người tới, chỉ e là cạnh tranh sẽ rất kịch liệt, ngươi cần phải tính toán trước.”
Doanh Vô Kỵ nhíu mày: “Đạo gia không phải không tham gia Bách gia thịnh hội sao? Sao lại phái nhiều đệ tử tới đây như vậy?”
La Minh cũng có chút bất đắc dĩ: “Cái này ta cũng không biết, đạo gia rõ ràng không tham gia, cho nên bọn họ không có danh ngạch đệ tử tinh anh, nhưng ai cũng ngăn không được bọn họ đoạt danh ngạch thông qua văn hội. Có người nói, bọn họ không muốn bỏ ra một đạo khí vận, nhưng lại muốn ăn không khí vận của nhà khác.
Doanh Vô Kỵ: “......”
Mẹ kiếp!
Một đám được tuyển thẳng vào đại học thì không vào lại đi thi cạnh tranh với học sinh khác, rốt cuộc là cái thể thống gì?
Hắn lại hỏi vài chi tiết, La Minh cũng thành thật trả lời, cuối cùng nhìn Hoa Triều thật sâu, mới lưu luyến không thôi, rời khỏi Thư cục Thượng Mặc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo