O'Sullivan bị nắm đấm của Tiêu Phàm đánh đến mà có chút choáng váng, nhưng đối với gã ta lúc này thứ càng khó chịu hơn chính là nỗi thống khổ do làm trái khế ước mang đến, O'Sullivan thật sự nhẫn nhịn không được từng trận đau đớn đến tận tâm can này, mấy hồ quang điện vọt lên từ người gã ta...
O"sullivan phóng một cái Tịnh Hóa về phía mình, làm tiêu tán đi "Thiểm Điện Chi Thuẫn" trên người mình, nhưng cùng lúc đó cũng là gã ta rút đi bộ phận được thêm trên người mình.
Tiêu Phàm phát hiện sau hành động của O'Sullivan, ngọn lửa trên người đột nhiên tăng vọt, làm cho nắm đấm được bao bọc bởi ánh sáng xanh càng thêm tùy ý.
Đường đường là O'Sullivan người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ tuổi của trận doanh Thú Nhân, thế mà giờ đây là nhận sự đối xử như vậy, nắm đấm trút xuống như mưa, gã ta căn bản không có chút lực phản kháng nào, ngọn lửa u lam cùng với nắm đấm một lần lại một lần nổ tung trên mặt gã ta, nổ đến đầu óc của gã ta trở thành một mảng mê muội, trên mặt còn cảm thấy bỏng rát.
O'Sullivan nhận rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì, gã ta cảm thấy vô cùng khuất nhục, mình thế mà lại bị đánh, hơn nữa còn là bị một tên trước đây là tiểu ác ma cấp độ 3 đánh!
Tại sao có thể như vậy!
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Không được! Không thể tiếp tục như vậy! Tôi muốn giết tên tiểu ác ma này! Tôi muốn phá hủy triệt để hắn! Tôi muốn xé hắn thành trăm mảnh!
...
Khiếp sợ, khuất nhục, phẫn nộ đủ các loại tâm tình tiêu cực đang bùng nổ đan xen cùng với ánh lửa xanh bên trong trận, O'Sullivan hoàn toàn không phát hiện ra Tiêu Phàm đã đem lửa xanh đập mạnh vào mặt gã ta, một lượng lớn hương thơm say lòng người nương theo mũi gã ta đi vào trong cơ thể, giống như ma quỷ mà lặng lẽ dụ hoặc, làm nhiễu loạn tâm trí luôn luôn vô cùng rõ ràng của O'Sullivan, khiến gã ta trở nên điên cuồng...
...
Buck, người dùng [Toàn Phong Trảm] ngăn cản Ngự Kiếm Thuật của Tiêu Phàm lúc này đã hồi phục lại thần trí,
Thế nhưng Buck không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, O'Sullivan thế mà đã bị Tiêu Phàm ném ra xa mười mấy mét, gã đang muốn tiến đến trợ giúp cho O'Sullivan, nhưng năm thanh binh khí bị gã đánh bay kia giờ lại đang treo lơ lửng bốn phía xung quanh gã...
Song tuyến thao tác!
Không sai, Tiêu Phàm muốn dựa vào Ngự Kiếm Thuật thông qua kỹ thuật song tuyến thao tác để tạo trở ngại nhất định cho Buck.
Bên trong game online 3D, hạng kỹ thuật song tuyến thao tác này so với truyền thống võng du thì hao tâm tổn sức hơn nhiều, trước đó khi chiến đấu với "Hoàng Hạ Tứ Kiệt", Tiêu Phàm đều rất thận trọng, mà nếu dùng thao tác này thì vẫn còn nhiều thứ chưa thích hợp. Nhưng hiện tại thì không giống vậy, giá trị chân khí có thể tiêu hao không giới hạn để thao tác của hắn cung cấp càng nhiều tỉ lệ sai số, cho nên hiện tại Tiêu Phàm chỉ cần để binh khí đánh về hướng Buck là được rồi, dù sao Ngự Kiếm Thuật của hắn lúc này cũng đã mất thời gian hạn chế.
...
Lúc này năm thanh binh khí đang lơ lửng bay loạn trên không trung mặc dù không còn góc độ công kích xảo trá như trước, nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn mang đến không ít uy hiếp đối với Buck, cho nên Buck vẫn cần chăm chú để ứng phó.
Coong! Coong! Coong!
Tiếng vũ khí va vào nhau liên tiếp vang lên, búa của Buck một lần lại một lần đánh lui tiến công của Ngự Kiếm Thuật của Tiêu Phàm, nhưng lúc này gã cũng bị ép nửa bước khó đi, không có cách nào trợ giúp cho O'Sullivan, mắt thấy O'Sullivan bị Tiêu Phàm đánh từng trận từng trận một cách tàn bạo, trong lòng Buck quýnh lên, liền dồn hết sức lực đánh lên thanh trường kiếm dự bị trong số đó của Tiêu Phàm!
Binh Khí Vỡ Nát, chiến sĩ có thể thông qua man lực để đánh nát binh khí có phẩm cấp thấp của đối phương.
Sau một búa của Buck, thanh trường kiếm dự bị có phẩm chất hiếm có kia của Tiêu Phàm thế mà bị chém thành hai đoạn.
Sau khi làm bể nát thanh kiếm này, Buck lại vung búa lên đánh tới thanh Frostmourne cùng thanh Ảm Long Minh Viêm, dùng thân thể chống đỡ hai thanh đoản kiếm, dự định tiến về phía O'Sullivan.
Ngay tại lúc này, Buck bỗng nhiên dừng bước, bởi vì gã biết mình vẫn là tới chậm rồi.
Cũng không phải nói là Tiêu Phàm giết chết O'Sullivan, mà là O'Sullivan bị Tiêu Phàm kích thích đã trở nên hoàn toàn điên cuồng...
O'Sullivan chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị một tên ác ma cấp thấp đánh một cách điên cuồng như vậy, nếu không phải do cái khế ước đáng chết kia, gã ta đã dùng Thiểm Điện Tiễn đánh chết cái tên đáng ghét trước mặt này, cũng sẽ không bị đánh thành một bộ dạng khó coi như vậy!
Gã ta hận cái khế ước này! Gã ta hận Vu Tộc! Gã ta hận tiểu tiện nhân Aina kia! Hắn hận cái tên tiểu ác ma một mực ngăn cản chuyện tốt của gã ta này!
Cảm thụ được khắp nơi đang đau rát từng đợt, O'Sullivan cảm thấy so với chết một cách đơn giản thì mình bị khuất nhục kiểu này còn khó chịu hơn, gã ta đường đường là O'Sullivan tuổi trẻ tài cao thiên chi kiêu tử mà bây giờ tại thành Aris lại bị một tên tiểu ác ma đánh cho bầm dập ngay trước mặt mọi người, chuyện này bị truyền đi thì sau này gã ta làm sao có thể gặp người khác, cho nên O'Sullivan luôn luôn kiêu ngạo giờ đây cảm thấy muốn phát điên.
Tao muốn mày chết! Tao muốn mày chết! Dù tao có phải hy sinh thì cũng phải lôi theo mày cùng xuống địa ngục!
...
O'Sullivan bị ánh lửa xanh đốt bị thương nhiều chỗ trên mặt lộ ra sự dữ tợn, cùng máu xen lẫn cùng một chỗ, trông vô cùng đáng sợ, mà hai mắt vằn vện tia máu của gã ta đều đã trở nên điên cuồng.
Nguyên tố chi lực bốn phía bắt đầu xao động lên, không khí nguy hiểm dần dần lan tỏa trong không gian bao la mờ mịt.
Đang vung quyền, Tiêu Phàm chợt thấy O'Sullivan bên dưới mình cười, cười đến vô cùng đắc ý vô cùng tàn nhẫn, kiểu cười một cách điên cuồng này thậm chí khiến cho người ta cảm thấy tim đập nhanh.
Tiêu Phàm theo bản năng cảm thấy không ổn, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức phát hiện một mảnh mây đen che khuất sắc trời, bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng ảm đạm.
Đúng vào lúc này, mành mây đen này bỗng nhiên vỡ ra, một tia chớp bỗng nhiên rơi xuống...
Phía trên đường chân trời vốn là bầu trời trong xanh bỗng nhiên bị mây đen bao trùm, ngay sau đó một tia set xé rách đám mây đen đó, vô cùng hung ác mà rơi xuống thảo nguyên, một tiếng sầm rền cũng nương theo đó mà nổ lên, đám thú nhỏ trong bụi cỏ bị giật mình mà nhao nhao chạy ra đi tìm chỗ trốn, nội tâm những người chơi nhàn rỗi tại thành Aris cũng theo đó mà chấn động.
"Ngày tận thế à?"
"'Lich King' Mệnh Phàm chiến đấu nên có dáng vẻ như vậy? Khoa trương quá đi!"
"Hay là do 'Lich King' Mệnh Phàm vừa mới thề độc không được tán gái trong game?"
...
Mặc kệ ở ngoài thành Aris người chơi nhàn rỗi dùng lí lẽ gì để bàn luận về trận sấm sét này, điều không thể nghi ngờ chính là, mọi người đều bị trận sấm sét này dọa sợ, thậm chí dọa đến mức bọn họ quên luôn việc bàn luận việc trước đó Tiêu Phàm đánh nhau với O'Sullivan đến tóe lửa.
Những người chơi nhàn rỗi này mặc dù biết qua Lôi Đình Phong Bạo của O'Sullivan, nhưng so với Lôi Đình Phong Bạo thì Lôi Điện Lao Lung này rậm rạp chằng chịt, vẫn là trận sấm sét vừa nãy càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì nó thật sự quá lớn!
Từ phía xa như vậy nhìn sang, sấm sét này thế mà vẫn to như hai ngón tay khép lại, nếu không phải nhìn thấy nó sinh ra từ phiến mây đen kia, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ nó là xạ tuyến của vệ tinh!
" Còn nữa 'Lich King' Mệnh Phàm giống như vừa vặn ở phía dưới tia sét này, hiện tại không lẽ đã bị đánh đến không còn sót lại một chút cặn nào?"
Nếu là những người khác, những người chơi căn bản sẽ không thắc mắc, nhưng người bị sét đánh lại là vị này, trong lòng mọi người không thể không muốn xác nhận một phen.
"Tôi cảm thấy... Chắc là đúng rồi... Nếu như vậy mà còn không chết, tôi lập tức nghi ngờ rốt cuộc hắn có phải là người Trái Đất không."
"Không sai... 'Lich King' Mệnh Phàm tuyệt đối không có khả năng sống sót."
Nhưng lời nói khẳng định này, người chơi lại nói như đang an ủi trong lòng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo