Tiêu Phàm nhìn O'Sullivan kẻ nhúng tay vào giữa đường kia bỗng nhiên thấy buồn cười, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Phàm cực kì ghét tên O'Sullivan này, có điều vì lí do về đẳng cấp, trước đây Tiêu Phàm chỉ có thể "mang nhà mang người" mà trốn đông trốn tây, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội báo thù, tất nhiên Tiêu Phàm cũng muốn chiêu đãi gã ta thật tốt một lần.
Nụ cười này của Tiêu Phàm tất nhiên O'Sullivan cũng nhìn thấy, bỗng nhiên gã ta cảm thấy sau lưng phát lạnh, không khỏi lùi sau mấy bước, để Buck đứng trước mặt mình, có điều nội tâm dường như vẫn cảm thấy rất không yên lòng, pháp trượng vừa nhấc, một vòng ánh sáng đỏ phủ lên người Buck, một vài đồ đằng đột ngột mọc lên từ mặt đất, vầng sáng tầng tầng lớp lớp, triệt để bao phủ bốn phía, cuối cùng còn tiện tay thả một vũ khí hóa đá về phía Buck, đến lúc này trong lòng mới cảm thấy thư thản một chút.
So sánh với hành động của O'Sullivan thì bên Tiêu Phàm lại đơn giản hơn nhiều, bỗng nhiên trực tiếp đập mạnh xuống đất, động cơ thiêu đốt nổ vang, ngọn lửa u lam lại xuất hiện một lần nữa, Tiêu Phàm lại thẳng tiến không lùi đánh về phía O'Sullivan.
Loại phong cách chiến đấu vô cùng cấp tiến này không hề giống với tác phong ngày xưa của Tiêu Phàm, nhưng mà sau khi có được năng lực chiến đấu vô hạn, còn hao tâm tổn sức suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ, không bằng trực tiếp cứng rắn!
Loại phong cách chiến đấu vô cùng cấp tiến này không hề giống với tác phong ngày xưa của Tiêu Phàm, nhưng mà sau khi có được năng lực chiến đấu vô hạn, còn hao tâm tổn sức suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ, không bằng trực tiếp cứng rắn!
Trước đó Buck nhất thời không kịp phản ứng, bị ăn một thiệt thòi lớn từ Tiêu Phàm, hiện giờ lại nhìn thấy Tiêu Phàm lại đánh tới lần nữa, đã chuẩn bị sẵn sàng đánh giáp lá cà cùng Tiêu Phàm, nhưng dường như Tiêu Phàm hoàn toàn không chú ý tới gã ta, ánh mắt thẳng tắp xuyên qua người gã ta, chăm chú nhìn O'Sullivan sau lưng Buck.
Vì không được nhìn mà nội tâm Buck cảm thấy vô cùng nổi nóng, Buck nắm chặt cây búa trong tay, gã thề đợi đến khi Tiêu Phàm bắn vọt tới gần, nhất định phải cho hắn biết thế nào là lễ độ mà nhìn một cái.
Tiếng nổ càng thêm vang dội, mắt thấy Tiêu Phàm đang bắn vọt tới, nhưng Buck bỗng nhiên nhìn thấy ngọn lửa trên người Tiêu Phàm chia ra.
Năm đoàn cầu lửa giống như đạn lửa mà bay về phía Buck.
"Hừ! Lại dám xem nhẹ mình, chẳng lẽ cậu cho rằng một đoàn quả đầu lửa như vậy có thể đánh bại được tôi sao."
Buck vung búa về phía trước, như có sức lực ngàn cân mà quét tới năm đoàn cầu lửa chuẩn bị chạm mặt kia!
Quét Ngang, kỹ năng chiến sĩ chức nghiệp, có thể thông có việc vung vây binh khí mà đạp vỡ hết một thứ trước mặt.
Ầm!
Búa vung lên, năm viên đạn lửa kia chạm vào rồi nổ tung, trên mặt Buck lộ ra vẻ đắc ý, thế nhưng trong chớp nhoáng trong lòng gã lại bỗng nhiên sinh ra một chút hoài nghi, bởi vì bên trong tiếng nổ của quả cầu lửa nổ tung vang lên tại trận này, gã nhạy bén nghe được vài tiếng vang thanh thúy bên trong.
Ngay khi Buck phát hiện ra tình huống không đúng, năm ánh sắc lạnh mang theo ánh lửa rút đi lộ ra thân ảnh vốn có của nó...
Ngự Kiếm Thuật!
Sau khi có thể sử dụng giá trị chân khí mà không bị rơi vào trạng thái bị tiêu hao, Tiêu Phàm đối với việc sử dụng Ngự Kiếm Thuật đã không còn cố kỵ nữa.
Tiêu Phàm không chế Túy Nguyệt Viêm để bao bọc toàn bộ năm thanh binh khí của mình, sau đó thi triển ra.
Sau khi Buck quét qua đánh xơ xác đám lửa, rốt cuộc Ngự Kiếm Thuật cũng lộ ra sự lợi hại của nó...
Ba thanh trường kiếm hai thanh đoản kiếm tản ra bốn phía xung quanh người Buck, vây quanh mà bao bọc Buck ở trong, sau đó đồng loạt đâm!
Buck thuộc kiểu chiến sĩ thiên về sức mạnh, cũng không am hiểu phương diện nhanh nhẹn, sau khi phát hiện mình bị vây lại, chỉ có thể dùng lực phá lực.
[Toàn Phong Trảm]!
Buck lấy chân phải làm trục, bỗng nhiên xoay tròn một vòng theo kim đồng hồ, một đường tròn được búa vạch ra, Ngự Kiếm Thuật mà Tiêu Phàm đang điều khiển khi đánh tới Buck cũng liên tiếp vang lên tiếng vang rồi bị đẩy lùi ra ngoài.
Mà đối với tiến công lần này của Tiêu Phàm cũng không phải là không có chút ý nghĩa nào, mặc dù Buck dùng [Toàn Phong Trảm] đánh bay tiến công của Tiêu Phàm, nhưng từ thân Buck vẫn có một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống, góc độ công kích của Ngự Kiếm Thuật của Tiêu Phàm thực sự quá mức xảo trá, Buck lấy lực phá lực mà vẫn bị thương.
Mà quan trọng hơn là, Tiêu Phàm thừa dịp Buck đang bận đối phó với Ngự Kiếm Thuật của mình, đã phá bỏ trở ngại của gã, đi tới trước mặt O'Sullivan...
O'Sullivan kinh hoàng nhìn tiểu ác ma trước mặt mình, bên trong ánh mắt khó mà lộ ra một tia sợ hãi, vì nhận khế ước hạn chế nên không có cách nào ra tay với Tiêu Phàm, vậy mà giờ phải đối mặt với Tiêu Phàm nên trong lúc nhất thời gã ta cũng không biết làm thế nào.
O'Sullivan vụng về đặt pháp trượng nằm ngang trước người, sau khi buff ở trên người được tăng thêm rất nhiều, nhưng dường như vẫn không quá yên tâm, lại phóng ra Thiểm Điện Chi Thuẫn một cách lung tung trên người mình. (Thiểm Điện Chi Thuẫn, tạo ra ba quả cầu sét vờn quanh người mình, sẽ sinh ra nguyên tố chấn kích đối với kẻ địch tấn công xung quanh mình.)
Sau đó O'Sullivan vội vàng hấp tấp mà nói với Tiêu Phàm đang vọt tới phía mình: "Cậu...Cậu đừng tới đây!"
Nhưng lúc này trả lời gã ta lại là một cái móng vuốt sắc bén mang theo lửa...
Nhìn thấy phản ứng của O'Suliivan, Tiêu Phàm biết đầu óc của tên O'Sullivan này đã bị dọa đến lúc lẫn, cái thứ Thiểm Điện Chi Thuẫn này có thể tùy tiện để làm vỏ bọc cho bản thân sao?
Một khi Tiêu Phàm tiến hành công kích với O'Sullivan, Thiểm Điện Chi Thuẫn sẽ sinh ra nguyên tố chấn kích để làm Tiêu Phàm bị thương, như vậy chẳng phải cũng mang ý nghĩa là O'Sullivan mang theo sự tức giận của Vu Tộc mà tiến hành công kích hắn sao?
Kể từ đó, O'Sullivan chắc chắn đã phản lại khế ước.
Cho nên sau khi Tiêu Phàm nhìn thấy O'Sullivan thêm Thiểm Điện Chi Thuẫn lên người, một chút do dự căn bản cũng không có, trực tiếp vươn tay chộp lấp cổ O'Sullivan.
O'Sullivan vốn dĩ chính là pháp hệ chuyên nghiệp, đối với đánh giáp lá cà căn bản chính là một chữ cũng không biết, thế là gã ta vẫn không có chút phản kháng nào như vậy đã bị Tiêu Phàm kềm ở cổ.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, theo sau việc Tiêu Phàm bắn vọt mà kéo đi, cả người O'Sullivan giống như trực tiếp bị một tay Tiêu Phàm lôi ra xa mười mấy mét, về sau miễn cưỡng nằm trên mặt đất, trên bãi cỏ lộ ra một đường bị ánh lửa xanh kia thiêu thành tro.
"Khục! Khục! Khục..."
O'Sullivan ho khan kịch liệt, theo sự ho khan không ngừng của gã ta còn có bọt máu bắn ra từ miệng gã ta.
Cổ của O'Sullivan vẫn bị Tiêu Phàm bóp lấy, hô hấp cảm thấy đặc biệt khó khăn, nhưng gã ta biết lúc này thứ uy hiếp tính mạng của gã ta càng nghiêm trọng hơn cũng không phải là Tiêu Phàm, mà là đồ đằng có hoa văn màu xanh lam trên cổ gã ta.
Mỗi lần quả cầu sét của Thiệm Điện Chi Thuẫn còn quấn theo mà quay tròn xung quanh O'Sullivan đánh lên người Tiêu Phàm, O'Sullivan liền cảm nhận được trên người mình truyền đến một trận cắn đau đến thống khổ, mà vết ban màu xnah làm trên cổ cũng theo đó mà dần dần mở rộng.
O'Sullivan rốt cuộc cũng ý thức được sự chủ quan của mình, bởi trong tiềm thức gã ta vẫn cho rằng "Thiểm Điện Chi Thuẫn" thuộc về pháp thuật phòng ngự, cho nên dưới tình huống nguy cấp liền trực tiếp lấy ra dùng, nhưng gã ta quên mất rằng "Thiểm Điện Chi Thuẫn" sẽ tự động tạo thành tổn thương đối với công kích, cái này không thể nghi ngờ là do cái khế ước đáng chết kia phát động.
"Thả tôi ra! Khụ khụ..." O'Sullivan nghẹn đỏ mặt liền phun ra một câu nói như vậy, bởi vì lúc này gã ta đang bị Tiêu Phàm dùng tay phải ấn trên mặt đất mà không thể động đậy được, khi đang nói chuyện O'Sullivan lại không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Phàm phát hiện mỗi khi quả cầu sét của Thiểm Điện Chi Thuẫn nện lên người mình, chỗ sinh ra tổn thương vì O'Sullivan làm trái khế ước thế mà lại mang đến vết thương lớn hơn so với bị đốt bởi Túy Nguyệt Viêm trên tay hắn, thế là Tiêu Phàm làm sao buông tay được, trực tiếp vung nắm đấm đánh lên mặt O'Sullivan.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo