25% lực công kích, tốc độ di chuyển và tốc độ công kích, đối với người bình thường mà nói là tăng lên rất nhiều. Lượng bộc phát này đã tương đương với một phần tư sức mạnh công kích của bản thân lúc ban đầu, nhưng mà muốn dùng nó đối phó với Tiêu Phàm thì vẫn chưa đủ.
Bởi vì vào thời điểm HP của Tiêu Phàm hạ xuống mức chưa đến 30% sẽ kích hoạt kỹ năng danh hiệu Cô Độc, trong tình huống chiến đấu đơn độc, toàn bộ thuộc tính tăng thêm thế nhưng là 30%.
Muốn đối phó với một Reginald trong nháy mắt tăng lên 25% lực công kích, tốc độ công kích và tốc độ di chuyển nhưng lại đánh mất lý trí, tất nhiên không cần phải nói nữa.
Nhưng mà theo lượng HP của Reginal dần dần giảm xuống, lực công kích, tốc độ công kích và tốc độ di chuyển của anh ta sẽ còn tăng lên, thậm chí còn cao hơn so với lượng tăng thuộc tính của Tiêu Phàm hiện tại. Cho nên lúc này nhìn Tiêu Phàm mặc dù đang chiếm ưu thế nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, thật ra nguy cơ của hắn vẫn chưa được tháo gỡ…
Tiếng gió vang lên sưu sưu, Reginald dưới sự tấn công mạnh mẽ của Tiêu Phàm, trên người lại xuất hiện thêm vài lỗ máu nhàn nhạt, theo sự xuất hiện của những lỗ máu này, bên ngoài cơ thể Reginald không ngừng bốc lên máu tươi, cả người Reginald càng thêm tiên diễm, mà màu đỏ tươi lúc này lại càng thêm có sắc thái nguy hiểm hơn so với trước.
Dường như để chứng thực ý nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, sau khi lượng HP của Reginald dần dần giảm xuống, thực lực tổng hợp lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, mà sự mạnh lên này của anh ta cũng không phải là chuyện gì tốt đối với Tiêu Phàm.
Trên cơ thể bị Tiêu Phàm tấn công nhiều lần, Reginald hai mắt đỏ bừng rốt cuộc tìm thấy cơ hội, tại thời điểm dùng cự kiếm đón đỡ, sử dụng man kình của bản thân đẩy lùi Tiêu Phàm, cũng đồng thời phát ra tiếng rống phẫn nộ.
Ngao!
Thanh âm của Reginald lúc này rất gống với thú cưng vượn Man Lực của anh ta, có vẻ hơi buồn cười, nếu lúc bình thường nghe thấy Reginald tru lên như vậy, có lẽ Tiêu Phàm sẽ nhẹ nhõm cười cười nhưng bây giờ Reginald rống giận lên như vậy lại khiến cho trạng thái chiến đấu của Tiêu Phàm càng thêm chuyên chú.
Bởi vì Tiêu Phàm biết, theo tiếng rống giận này, Reginald sẽ dựa vào lượng thuộc tính dần dần tăng lên, tiến hành phản công.
Sau khi [Cuồng Chiến Sĩ Chi Huyết] phát động sẽ khiến cho thuộc tính của Reginald tăng lên, theo lượng HP của Reginald dần dần hạ xuống, chậm rãi tăng lên ngang bằng với lượng thuộc tính tăng thêm do kỹ năng danh hiệu biến dị [Cô Độc] của Tiêu Phàm mang lại, thậm chí bắt đầu cao hơn hẳn.
Mà một khi cao hơn, thế công thủ trên chiến trường sẽ bị đảo nghịch lần nữa.
Nhưng Tiêu Phàm biết, hắn không thể lại rơi vào thế phòng thủ nữa, nếu giờ phút này triển khai phòng ngự sẽ chỉ càng sinh ra nhiều nguy hiểm hơn mà thôi.
Bởi vì lúc này kỹ năng Chiến Sĩ của Reginald đều đã nảy sinh đột biến sau khi [Cuồng Chiến Sĩ Chi Huyết] phát động, bản thân Reginald liền từ một chiến binh trở thành một con quái vật, bây giờ ai mà biết kỹ năng trên người anh ta đã biến thành bộ dạng đáng sợ nào chứ.
Vì để khiến Reginald hoàn toàn không thể sử dụng kỹ năng, Tiêu Phàm chỉ có thể tấn công chặt chẽ, một mực khống chế tiết tấu của trận chiến, cho nên Tiêu Phàm hiện tại không thể phòng thủ được, chỉ có thể tấn công mà thôi.
Đối mặt với cự kiếm của Reginald đánh tới lần nữa, Tiêu Phàm không lùi bước, trường kiếm trong tay cứ vậy giơ lên tiếp lấy, dùng cứng chọi cứng chém giết.
Tiểu Miêu trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn bộ, hiện tại hai người kia chiến đấu quá điên cuồng, quá có hương vị đàn ông mà!
Hai người này vậy mà bỏ qua tất cả phòng ngự, dùng tấn công tiến hành cứng chọi cứng!
Cự kiếm và trường kiếm không ngừng va chạm, bắn ra từng đóa hoa lửa, càng quan trọng hơn chính là sau khi hai người họ bỏ qua phòng ngự, trên cơ thể đã bắt đầu xuất hiện vết thương nhàn nhạt.
Chúng chính là hậu quả của việc hoàn toàn bỏ qua phòng ngự mà chỉ chuyên tâm tấn công, hiện tại hai người bọn họ là liều xem ai sẽ không chống đỡ được vết thương mà ngã xuống trước.
Tiểu Miêu hít vào một hơi, cô chưa bao giờ chứng kiến một cuộc chiến máu tanh như vậy, chức nghiệp của Reginald là Cuồng Chiến Sĩ, chuyện hy sinh lý trí để đối lấy sức mạnh rồi trở nên điên cuồng, Tiểu Miêu có thể hiểu được nhưng mà vì sao cái tên Mệnh Phàm thanh danh tàn tạ cũng có thể làm được như vậy chứ?
Không phải hắn nên chơi đùa một ít thủ đoạn hèn hạ để thủ thắng thì sẽ càng thêm phù hợp với tính cách của Mệnh Phàm hắn hay sao?
Vả lại Tiểu Miêu còn chú ý tới, hiện tại vết thương xuất hiện trên người Reginald nhiều hơn so với Tiêu Phàm, chẳng lẽ hiện tại trong trận PK này, Lich King Mệnh Phàm lại đang chiếm ưu thế sao?
Thật ra Tiểu Miêu đoán sai rồi, bởi vì cục diện lúc này không thể chỉ dựa vào lượng vết thương trên cơ thể đôi bên nhiều hay ít mà có thể tiến hành phán đoán.
Trong lòng Tiêu Phàm hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy, kẻ chết đầu tiên chắc chắn sẽ là hắn.
Thứ nhất, lượng HP của Reginald từ lúc 50% trở xuống liền có thể phát động [Cuồng Chiến Sĩ Chi Huyết] để đổi lấy lượng thuộc tính tăng thêm, mà kỹ năng biến dị của Tiêu Phàm lại có điều kiện phát động hà khắc hơn, lượng HP của Tiêu Phàm lại càng thêm nguy hiểm, chỉ vẻn vẹn điểm ấy, liền khiến lúc Tiêu Phàm bắt đầu đôi công, so về lượng HP đã ở thế yếu rồi, vả lại còn là ở tình cảnh đi trên một sợi dây mỏng manh vô cùng nguy hiểm.
Theo lượng HP của Reginald dần dần giảm bớt, các hạng thuộc tính công kích đã hơn hẳn lượng thuộc tính tăng thêm do kỹ năng biến dị mang lại của Tiêu Phàm, sở dĩ Tiêu Phàm còn có thể tiếp tục chống đỡ, hoàn toàn là nhờ đến kỹ năng [Điệu Waltz Phong Vũ] mang đến độ linh hoạt ngoài định mức kia.
Nếu muốn nói Tiêu Phàm còn có ưu thế gì, đó chính là lý trí và ý thức còn sót lại, đối với Tiêu Phàm mà nói, một ý thức chiến đấu thanh tỉnh quan trọng hơn so với tất cả mọi thứ khác, cho nên hắn mới có thể trong tình hình PK, thông qua bản năng tránh né trong phạm vi nhỏ, khiến những công kích Reginald chém lên người mình tạo thành mức thương tổn nhỏ nhất.
Mặc dù Tiêu Phàm có ý thức chiến đấu thanh tỉnh hơn Reginald nhưng cũng không thể nói Reginald trong chiến đấu hoàn toàn ngu ngốc so với Tiêu Phàm, trái lại, Reginald lúc này thậm chí càng khiến Tiêu Phàm trở nên nhức đầu hơn, bởi vì Reginald sau khi cuồng hóa có thêm một thứ Tiêu Phàm quen thuộc, đó chính là dã tính.
Reginald sau khi điên cuồng đánh mất lý trí, sẽ dựa vào bản năng để chiến đấu, tự nhiên sẽ phù hợp với yêu cầu phát động dã tính.
Thời cơ công kích mà Tiêu Phàm trăm cay nghìn đắng mới có thể nắm bắt trong lúc PK đều bị bản năng dã tính của Reginald dự đoán làm hỏng, cơ thể Reginald cũng giống như Tiêu Phàm làm ra né tránh trong phạm vi nhỏ, khiến cho tổn thương do công kích của Tiêu Phàm hạ xuống mức thấp nhất.
Cho nên cuộc PK này rốt cuộc là ai cũng không chiếm được lợi thế nhưng mà lượng HP còn lại của Reginald lại cao hơn so với Tiêu Phàm, nếu như cứ như vậy, người ngã xuống đầu tiên chắc chắn là Tiêu Phàm.
Lúc này Tiêu Phàm còn có một tuyệt chiêu tất sát áp hòm, [Tuyên Ngôn Thân Sĩ] xấu hổ đến cùng cực, kỹ năng này có thể khống chế kẻ địch trong 4 giây, nhưng mà kỹ năng này cần ngâm xướng, nói đúng hơn là ngâm ra một câu nói vô cùng xấu hổ.
Cũng bởi vì vậy, cho đến hiện tại Tiêu Phàm vẫn không sử dụng.
Cũng không phải là vì Tiêu Phàm xấu hổ, da mặt Tiêu Phàm dày đến mức chính hắn cũng phải sợ, so với mạng sống, chỉ là nói ra một câu khiến người buồn nôn và mình mắc ói đối với Tiêu Phàm không tính là gì cả.
Mà là bởi vì hiện tại Tiêu Phàm không thể nói được, lúc này Tiêu Phàm đang đối diện với trạng thái PK ngàn cân treo sợi tóc, một khi nói chuyện làm xáo trộn tiết tấu hô hấp của mình, khiến cho trạng thái chiến đấu của bản thân xuất hiện đôi chút hỗn loạn, hắn tin tưởng Reginald điên cuồng trước mặt nhất định sẽ bắt lấy sơ hở này chém xuống một kiếm, như thế thì lời hắn còn chưa nói ra liền trực tiếp ợ phát ra rắm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo