Ngoại trừ kỹ năng mới [Tuyên Ngôn Thân Sĩ], Tiêu Phàm còn có 100 điểm chân khí đáng thương kia, nó có thể làm gì đây?
Một lần [Kim Tàm Thoát Xác] bảo toàn mạng sống, hoặc hai giây [Ngự Kiếm Thuật].
Tiêu Phàm có thể dùng [Kim Tàm Thoát Xác] tạo thành một cái thế thân, sau đó dịch chuyển đến sau lưng Reginald tiến hành đánh lén, nếu là bình thường, cách đánh đơn giản này sẽ rất hoàn mỹ nhưng mà hiện tại không dùng được, bởi vì dã tính tăng thêm của Reginald là một thứ khiến cho người ta vô cùng nhức đầu.
Sau khi dùng [Kim Tàm Thoát Xác] dịch chuyển, hắn cần có thời gian ngắn để xuất hiện, mà trong chớp nhoáng này, rất có thể sẽ sớm bị dã tính dự báo nguy hiểm của Reginald cảm giác được, như thế không chỉ đánh lén thất bại mà còn có thể lọt vào phản công của Reginald.
Nếu [Kim Tàm Thoát Xác] không dùng để đánh lén, để dành để bảo vệ mạng sống lại là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà thứ lần này Tiêu Phàm muốn chính là chiến thắng, chứ không phải là sống sót.
Cho nên trong lòng Tiêu Phàm quyết định dùng 100 điểm chân khí đáng giá này để sử dụng [Ngự Kiếm Thuật].
Về phần hai giây [Ngự Kiếm Thuật] nên sử dụng như thế nào mới có thể tránh được dự cảm dã tính chết tiệt kia của Reginald, chuyện này vẫn cần phải được suy tính kỹ một phen.
Trên chiến trường, Reginald và Tiêu Phàm đang đối công qua lại mãnh liệt, mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như chớp mắt nhưng nhóm người vây xem lại có cảm giác như đã rất lâu rồi, bởi vì quan sát chiến đấu như vậy khiến cho thần kinh của bọn họ luôn luôn phải căng thẳng, không dám lơi lỏng chút nào.
Lúc này, trong mắt bọn họ, trên chiến trường dường như có hai ngôi sao băng đỏ như lửa đang va chạm lẫn nhau, một ngôi rừng rực, một ngôi lại yêu dị…
Tốc độ này! Sức mạnh này! Độ dẻo dai này!
Nhìn kiếm quang lấp lóe trên chiến trường, từ đầu đến cuối lòng của mọi người đều bị treo lên, không dám thả lỏng một chút nào, bởi vì bọn họ chưa từng thấy qua một trận đối công nào mãnh liệt như vậy, vả lại hai người trên chiến trường lại có thể duy trì tình trạng đối công mãnh liệt trong thời gian dài như vậy.
Đối mặt với đối công mãnh liệt thế này, nếu đổi lại là bọn họ, đoán chừng chỉ trong nháy mắt liền bị thế công mãnh liệt như thủy triều đó nhanh chóng bao phủ, càng không cần bàn đến liệu có thể duy trì được trong bao lâu.
Bây giờ bọn họ chỉ biết nếu một trong hai người trên chiến trường không cẩn thận một chút, sẽ liền lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục, bị tiết tấu tấn công của đối phương triệt để xé nát.
…
Đúng vào lúc này, con mắt của đám người bang Long Hổ đều trừng lớn, tim đều nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy tay phải cầm Frostmourne của Tiêu Phàm sau khi đối công lặp đi lặp lại, giống như bởi vì bị va chạm liên hồi mà trượt tay!
Mà đám người Chiến Minh bên này thì hưng phấn hẳn lên, bọn họ cảm thấy đã có thể tiên đoán được rằng Tiêu Phàm sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của Reginald, bọn họ chờ mong Reginald sẽ thừa dịp cơ hội này một kiếm trực tiếp tiễn vong Tiêu Phàm.
Lúc này Reginald cũng hưởng ứng sự mong chờ trong lòng bọn họ, giơ cao thanh cự kiếm sắc bén lên, sau đó liền đột nhiên chém xuống Tiêu Phàm.
Ngay lúc này, Frostmourne tuột khỏi tay Tiêu Phàm lơ lửng trong không trung, nhanh chóng bay về phía Reginald, lộ vẻ vô cùng quỷ dị và sắc bén.
Trong lòng đám người Chiến Minh nảy lên một cái, bọn họ nhớ lại biểu hiện của Tiêu Phàm trên sàn thi đấu của giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”, khi đó Tiêu Phàm cũng chớp nhoáng giết chết “Truy Phong Giả” Tịch Dương như vậy, làm sao bọn họ lại có thể quên chuyện này được chứ.
Không thể không công nhận rằng Reginald rất cao minh, sau khi bản năng cảm nhận được sự uy hiếp của Frostmourne đối với mình, thanh cự kiếm đã giơ cao của Reginald đột nhiên đổi hướng, quét ngang xuống dưới, cản lại con đường ám sát của Frostmourne.
Một chiêu tuyệt sát [Ngự Kiếm Thuật] Tiêu Phàm thừa cơ sử dụng cứ thế mà thất bại!
Nhưng mà dường như Tiêu Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Ảm Long Minh Viêm kiếm trên tay trái vào thời khắc Frostmourne rời tay đã chém về phía Reginald.
Sau khi Reginald ngăn cản chiêu [Ngự Kiếm Thuật] ám sát của Tiêu Phàm, cảm thấy bên phải có một trận gió đánh tới, bước chân lùi lại, thân thể hơi nghiêng về bên trái một chút, cự kiếm nằm ngang trước người lại lần nữa chuyển hướng về bên phải đón đỡ!
Một tiếng đinh giòn vang, Ảm Long Minh Viêm kiếm và cự kiếm của Reginald va chạm, Ảm Long Minh Viêm kiếm trên tay trái Tiêu Phàm lại rời tay, bởi vì trong nháy mắt lúc nãy, Tiêu Phàm chỉ sử dụng một giây [Ngự Kiếm Thuật] mà thôi, một giây còn lại Tiêu Phàm dùng để điều khiển Ảm Long Minh Viêm kiếm trên tay trái của mình!
Thân kiếm đen nhánh của Ảm Long Minh Viêm kiếm bay lơ lửng trong không trung, vèo một tiếng vòng qua thanh cự kiếm của Reginald bay về phía cơ thể của anh ta, thề phải đưa Reginald vào chỗ chết!
Nhìn thấy đòn công kích của Ảm Long Minh Viêm kiếm sắp sửa đột phá lớp phòng ngự đâm tới cơ thể Reginald, Reginald lần nữa cúi người xuống hòng né tránh đòn tấn công chí mạng này của Tiêu Phàm, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, Ảm Long Minh Viêm kiếm cuối cùng cũng cắm vào trên cơ thể Reginald. <>
Máu tươi trên cơ thể Reginald lập tức bắn ra.
Nhưng mà Reginald cũng không ngã xuống, anh ta thông qua sự di động của cơ thể mình, thay đổi góc độ của nhát chém này trên phạm vi lớn, khiến cho một kích chí mạng của Tiêu Phàm cũng không đem lại tổn thương quá lớn như trong tưởng tượng.
Nhưng mà những đòn tấn công của Tiêu Phàm sẽ kết thúc như vậy sao?
Vẫn chưa đâu.
Frostmourne lúc trước đánh lén Reginald sau đó rơi xuống đất đã lại xuất hiện trên tay Tiêu Phàm một lần nữa…
Dùng [Ngự Kiếm Thuật] để ám sát Reginald quả thật là một phương pháp dễ sử dụng nhưng Tiêu Phàm chưa hề nghĩ tới chỉ dựa vào [Ngự Kiếm Thuật] để kết thúc trận chiến này, bởi vì Tiêu Phàm cảm thấy trong lúc chiến đấu, cầm kiếm trong tay để chém người tương đối có cảm giác hơn!
Những chiêu trước đó đều chỉ là chiêu nghi binh mà Tiêu Phàm sắp đặt, hiện tại mới chân chính là chiêu tuyệt sát của Tiêu Phàm, cũng là một nhát chém cuối cùng của Tiêu Phàm, bởi vì trong mắt Tiêu Phàm, lần này Reginald chết chắc rồi, trận chiến này cũng phải kết thúc tại đây thôi!
Frostmourne bốc lên hàn khí chém xuống lần nữa, trước đó Reginald đã dốc toàn lực để đối phó với chiêu nghi binh của Tiêu Phàm, lần này coi như có kịp phản ứng thì động tác rốt cuộc vẫn không theo kịp.
Theo Frostmourne hạ xuống, ánh mắt Tiêu Phàm trở nên khát máu và hưng phấn, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy hai con mắt của Tiêu Phàm còn có cảm giác đỏ bừng quái dị hơn cả đôi mắt của Reginald, không biết là bởi vì phản chiếu thân ảnh lửa đỏ của Reginald hay là bởi vì nguyên nhân nào khác…
Nhưng mà sau đó con ngươi đỏ bừng như máu của Tiêu Phàm sau một giây bỗng nhiên đổi màu, trở thành màu vàng óng ánh.
Màu vàng kim này còn đẹp hơn so với màu đỏ như máu lúc trước nhưng mà tâm trạng của Tiêu Phàm lúc này lại không tốt đẹp chút nào!
“Móa!”
Nhìn thấy tình hình trước mắt, Tiêu Phàm không nhịn được mà xổ ra một câu chửi thề, hắn biết trước mắt hắn không thể giết được Reginald nữa.
Mặc dù bảo kiếm sắc bén của Tiêu Phàm vẫn chém xuống như thường lệ nhưng lại không tiễn vong được Reginald…
Vệt kim quang xuất hiện trong mắt Tiêu Phàm lúc này chính là nguyên nhân khiến con ngươi của Tiêu Phàm đổi màu, đạo ánh sáng này Tiêu Phàm rất quen thuộc, bởi vì lúc trước Bạch Diện Thư Sinh chính là được đạo ánh sáng này cứu sống. <>
Kỹ năng trị liệu của Thuật Sĩ, Sóng Trị Liệu!
Tiêu Phàm không nhìn thử là ai ra tay, bởi vì trong lòng hắn đoán người có thể ra tay cứu vớt lượng HP của Reginald ngoại trừ Thuật Sĩ trong đội của anh ta ra thì cũng không còn ai khác.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là Chiến Minh phạm quy!
Đã như vậy, đám người bên bang Long Hổ còn chần chờ cái gì nữa chứ, mọi người tranh thủ thời gian xông lên hết đi chứ!
Đại Ca Cầm Đầu cũng không biết tranh thủ ném cho hắn một cái [Sóng Trị Liệu] nữa, nếu không nhanh, hắn liền muốn thua chết rồi đây này!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo