Lại nghĩ xa hơn một chút, đợi đến lúc con của mình và Thái Thập Tam sinh ra…

“Cái gì? Bảo bối của mẹ, lại có bạn học dám làm phiền con sao? Đánh gãy một chân của nó đi, dù sao cũng là bạn học, giữ lại cho nó một cái điểm tựa để nó còn đi tiểu nữa.”

“Cái gì? Bảo bối của mẹ, có giáo viên dám mắng con sao? Đánh gãy một chân đi, dù sao ông ta cũng là giáo viên của con, việc tôn sư trọng đạo là một việc rất quan trọng, giữ lại cho ông ấy một cái điểm tựa để ông ấy còn đi tiểu nữa.”

“Cái gì? Bảo bối của mẹ, có con chó dám sủa con? Đánh gãy một chân của nó đi, dù sao thì mẹ cũng là người yêu chó, để lại ba cái điểm tựa cho nó tiểu, chỉ chừa một cái, mẹ sợ nó đứng không vững.”

Nghĩ đến “phiên bản giáo dục gia đình của Thái Thập Tam”, Tiêu Phàm lập tức cảm thấy kết hôn với cô chính là ác mộng, thế là Tiêu Phàm bỗng nhiên phản kháng một cách kịch liệt, hắn hét to lên: “Không được! Tuyệt đối không được!”

Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Phàm, Thái Thập Tam đột nhiên cảm thấy rất oan ức, là đứa con gái được đại ca xã hội đen thương yêu nhất, từ nhỏ đến lớn không có ai dám nghịch ý cô cả, ngay cả mười hai người anh trai lớn hơn cô một chút cũng phải làm theo ý của cô, chịu đánh chịu nhận.

Vì vậy khi quyết định của cô bị Tiêu Phàm phản kháng một cách kịch liệt như vậy, trong lòng Thái Thập Tam rất bất mãn, thế nhưng ý muốn chiếm hữu Tiêu Phàm lại càng lúc càng mãnh liệt hơn, cô bĩu môi: “Tại sao lại không được, em ra điều kiện tốt như vậy cho anh, anh không thèm cân nhắc gì mà đã từ chối, em tệ như vậy sao!”

Thái Thập Tam đứng lên từ cái ghế thái tử theo phong cách châu Âu kia, cô rút cái ống thép bên hông ra, đột nhiên đập về phía Tiêu Phàm, sau đó đúng vào lúc sắp chạm đến chóp mũi của Tiêu Phàm, ống thép đột nhiên ngừng lại, Thái Thập Tam trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt có khuynh hướng xâm lược rất mạnh.

Tiêu Phàm cũng nhìn chăm chú vào Thái Thập Tam trước mắt mình, vẻ mặt kiên quyết.

Nói thừa, chuyện liên quan đến việc lớn cả đời của mình, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, hắn mà kết hôn với Thái Thập Tam thì tương đương với việc gia nhập xã hội đen, một người chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường như Tiêu Phàm đâu thể nào chịu được, vì vậy cho dù bị đánh chết thì Tiêu Phàm cũng sẽ không thỏa hiệp.

Muốn sống cuộc sống của người bình thường, vậy thì đương nhiên là Tiêu Phàm phải kết hôn với một cô gái bình thường rồi.

Sở dĩ Tiêu Phàm có sức miễn dịch mạnh mẽ đối với những đội viên ở trong trận doanh Ác Ma, cũng là do Tiêu Phàm biết mấy tên kia đều là quái thai có tâm lý biến thái, thế nên hắn theo bản năng xa cách với các cô.

Tuy rằng Thái Thập Tam là người bình thường, thế nhưng bối cảnh gia đình cô lại quá biến thái, đối với chuyện này, Tiêu Phàm cũng sẽ không chấp nhận để cho Thái Thập Tam trở thành đối tượng yêu đương của mình.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cứ lẳng lặng nhìn chăm chú vào nhau như vậy một lúc, sau đó thì viền mắt của Thái Thập Tam từ từ đỏ lên, ống thép chỉ vào Tiêu Phàm cũng buông xuống, cô đưa tay lau mắt, miệng nhỏ méo lại, rất là đáng yêu.

Bởi vì Thái Thập Tam cảm thấy lần này cô đã trả giá rất nhiều sự cố gắng, đã nhượng bộ Mệnh Phàm rất nhiều, ai ngờ cái tên gọi là Mệnh Phàm này lại không cảm kích, thực sự là vô cùng uất ức mà.

Vừa uất ức thì trong lòng Thái Thập Tam liền cảm thấy khó chịu, vừa khó chịu thì Thái Thập Tam liền…

Tiêu Phàm có thể thấy được đây là dáng vẻ sắp khóc của cô gái nhỏ, bây giờ Thái Thập Tam có vẻ vô cùng oan ức, khiến Tiêu Phàm cảm thấy không đành lòng cho lắm, thế nhưng bây giờ cũng không phải là lúc Tiêu Phàm có thể đau lòng cho Thái Thập Tam…

Không chỉ có một mình Tiêu Phàm thấy được dáng vẻ lúc này của Thái Thập Tam, tứ đại hộ pháp vô cùng cưng chiều Thái Thập Tam của Long Hổ Bang cũng nhìn thấy, vốn bốn cái tên này đã cực kỳ ghen ghét Tiêu Phàm rồi, bây giờ họ lại nhìn thấy đại tỷ của mình sắp khóc, bị kích thích như vậy thì sao họ có thể nhịn được nữa chứ…

Thế là tầm mắt của Tiêu Phàm lại tối lại lần thứ hai…

“Mày nghĩ mày là ai thế, ở trước mặt đại tỷ của chúng ta lại giả vờ giả vịt cái gì hả!”

“Đã khó chịu với mày từ lâu, bây giờ còn dám chọc cho đại tỷ tức giận, tao đánh chết mày!”

“Tiên sư nó, tao không nhịn được nữa rồi, lần này nhất định tao phải quăng mày xuống biển cho cá mập ăn!”

Những tiếng mắng chửi này rất ầm ĩ, lại hơi mơ hồ, ầm ĩ vì có quá nhiều người nói chuyện, mơ hồ vì Tiêu Phàm cách phía bên ngoài một tầng bao tải dày nặng, không nghe rõ âm thanh bên ngoài cho lắm.

Đúng vậy, Tiêu Phàm lại bị trùm bao tải, không chỉ vậy, hắn còn được một đám đàn em của Bang Long Hổ phục vụ đặc biệt, “xoa bóp toàn thân”.

Lúc Tiêu Phàm ra khỏi bao tải và nhìn thấy ánh sáng lần thứ hai, hắn cảm thấy mình đã bị “xoa bóp” đến mức xương cũng “mềm” luôn, hoặc phải nói là khung xương muốn vỡ luôn thì chính xác hơn.

Sau khi ra khỏi bao tải thì ánh mắt của Tiêu Phàm vẫn như cũ, thậm chí còn hung ác hơn trước, dù sao tự dưng bị người ta trùm bao tải chà đạp một hồi, chỉ cần là người thì trong lòng đều sẽ sinh ra sự oán giận.

Thái Thập Tam cũng không cam lòng yếu thế, cô vẫn dùng ánh mắt hung ác để đáp lễ Tiêu Phàm, chỉ là đôi mắt thoáng hiện màu hồng và cái miệng nhỏ đang mím lại một cách đáng yêu kia đã làm cho cô có vẻ yếu đuối hơn rất nhiều.

Thái Thập Tam thấy Tiêu Phàm trừng mắt nhìn mình, cảm thấy vô cùng đáng ghét, thế nhưng cô lại cảm thấy hơi yêu thích, bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai dám đối xử với cô như thế, vậy thì có thể chứng minh người đàn ông mà cô lựa chọn rất chính xác.

Bầu không khí rất nặng nề và ngột ngạt, không giống với Tiêu Phàm đang “hãm sâu trong nguy hiểm” nên không dám ăn nói lung tung, Thái Thập Tam rốt cuộc cũng không nhịn được sự ngột ngạt này mà đập tan sự bình tĩnh đó: “Mệnh Phàm, rốt cuộc thì anh muốn sao hả! Phải làm gì thì anh mới chịu trở thành người đàn ông của Thái Thập Tam em chứ!”

Câu nói này giống như chỉ trích, giống như oán giận, càng giống đang làm nũng hay đang chơi xấu, nhiều loại giọng điệu nũng nịu đầy mập mờ hợp thành một khối, khiến cho nội tâm của Thái Thập Tam càng phức tạp hơn.

Thế nhưng tâm trạng lúc này Tiêu Phàm không hề giống Thái Thập Tam, bởi vì Tiêu Phàm trải qua nhiều cực khổ ở trong tay của Bang Long Hổ như vậy, tâm tư của hắn cũng đã trở nên đơn giản và thông suốt, bây giờ trong đầu của hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là chạy trốn, mặc kệ những cái tên đáng ghét này, rời khỏi địa điểm nguy hiểm như Bang Long Hổ đây.

Thế là Tiêu Phàm chém đinh chặt sắt nói với Thái Thập Tam: “Thả tôi ra!”

Lời nói của Tiêu Phàm rất bá đạo, làm cho Thái Thập Tam rung động đến mức ửng đỏ cả gò má.

“Thả anh ra, anh sẽ đồng ý với em sao?”

Tiêu Phàm không lên tiếng, đi theo Thái Thập Tam, đùa gì vậy, hắn kiên quyết không gia nhập xã hội đen.

Thái Thập Tam thấy Tiêu Phàm nói câu “thả tôi ra” xong thì không để ý đến mình nữa, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết phải làm thế nào cho phải, cứ mắt to trừng mắt nhỏ hoài như vầy cũng không ổn lắm đâu.

“Quân Sư Xấu Bụng, mở trói cho anh ấy, thả anh ấy ra.”

Quân Sư Xấu Bụng nghe được mệnh lệnh của Thái Thập Tam, gã nhìn về phía Thái Thập Tam, sắc mặt có vẻ lo lắng: “Nhưng nó…”

“Tôi biết chú đang lo lắng điều gì, thế nhưng cứ yên tâm đi, anh ấy không có cơ hội đâu.” Thái Thập Tam tự tin nói.

“Chẳng qua tôi cảm thấy nếu mở trói cho nó sẽ tạo thành phiền phức cho chúng ta, có điều, nếu đại tỷ đã nói vậy, vậy cũng được.”

Không có cơ hội? Cô tự tin như vậy sao? Có cơ hội hay không không do mấy người quyết định!

Mấy người mở trói cho tôi, tôi còn không tìm được cơ hội để chạy trốn sao? Tôi là Tiêu Phàm, mấy người quá khinh thường năng lực của tôi rồi!

2.52758 sec| 2426.148 kb