Tiêu Phàm cảm nhận được dây thừng đang buộc chặt người mình đang từ từ lỏng đi, biểu cảm ở trên mặt bắt đầu trở nên vui sướng…

Tiêu Phàm cảm thấy có chút khẩn trương nhưng hắn đã chuẩn bị tốt rồi, một khi tháo được sợi dây thừng đang buộc trên người hắn ra, kỹ năng của bản thân trong trò chơi này không còn bị hạn chế, khoảnh khắc đạt được tự do đó hắn sẽ bắt đầu ngay kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị trước trong đầu...

Chỉ cần đào thoát đucợ khỏi nơi đen tối này, Thái Thập Tam muốn gả cho ai thì gả, hắn cũng không muốn bị kéo xuống nước đâu.

Cảm giác được sự trói buộc trên người mình bắt đầu thả lỏng, Tiêu Phàm định xoay người sang chỗ khác, nhanh chân chạy trốn nhưng lúc này, Tiêu Phàm lại nhìn thấy vẻ mặt tự đắc của Thái Thập Tam đang búng tay...

Ngón tay của Thái Thập Tam rất tinh tế, làn da trắng mịn nhưng tiếng búng tay lại rất vang, lại càng vang to hơn trên thảo nguyên rộng lớn này, nhưng tiếng búng tay tiếp theo đó của Thái Thập Tam lại vô cùng trầm thấp, khiến cho Tiêu Phàm có chút hoảng hốt.

Sau khi Tiêu Phàm đi tới trận doanh Thú Nhân, bởi vì bị quản chế hành động nên chỉ có thể ngồi một chỗ, không thể biết được nhiều nơi, phần lớn thời gian đều tập trung ở tấm "gương" phẳng đang đặt trước người hắn này.

Lúc này, Tiêu Phàm có cảm giác khó chịu, không biết là khó chịu người trong gương này, hay là tấm "gương".

Bây giờ, sợi dây thừng trói Tiêu Phàm đã được tháo ra, Tiêu Phàm đứng lên, tầm mắt đã ở một độ cao khác, cảnh vật phía trước cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc Tiêu Phàm ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên chỉ có Thái Thập Tam, cúi đầu xuống chỉ chỉ có cỏ mọc dại, sao có thể nhận biết được tình huống xung quanh.

Bây giờ, Tiêu Phàm phóng tầm mắt ra xa, phát hiện xung quanh mình đều là những người chơi, phải nói là người của bang Long Hổ thì chính xác hơn, bởi vì nét mặt của bọn họ đều như hung thần, cách ăn mặc thì như lưu manh, trong tay cầm dao cắt hoa quả, nét mặt nghiêm nghị.

Lúc này bọn họ đang đứng vây quanh ngọn núi mà Tiêu Phàm đang đứng, không có chút khe hở nào cả.

Sau khi cởi được trói muốn trốn đi, Tiêu Phàm cũng không có cách nào để đi tiếp, bởi vì hắn không biết phải chạy về hướng nào, người của bang Long Hổ vây xung quanh đây quá nhiều, nhiều đến mức da đầu của Tiêu Phàm phải run lên.

...

"Tôi biết ông đang lo lắng điều gì nhưng yên tâm đi, hắn không có cơ hội đó đâu."

Tiêu Phàm nhớ tới lời nói lúc trước của Thái Thập Tam, trong lòng đã vô cùng rõ ràng, đã bố trí được người canh giữ dày đặc chẳng trách Thái Thập Tam lại tự tin như vậy.

Mồ hôi chảy đầy trên trán Tiêu Phàm, hắn nhìn xuống đám người chi chít như ma trận phía dưới suy nghĩ xem rốt cục mình nên làm gì bây giờ.

Đối mặt với một số lượng người lớn như vậy, nếu bản thân hắn mạnh mẽ vọt vào trong có lẽ sẽ bị đánh cho đến xương cốt cũng chẳng còn nhưng nếu không thử một lần, làm sao hắn có thể rời khỏi đây được?

Đúng rồi, nếu hắn không thể trực tiếp xông vào thì có thể gián tiếp mà. Đó chính là cái gọi là bắn người thì bắn ngựa đầu tiên, bắt giặc thì bắt vua trước, nếu hắn có thể ra tay với người phụ nữ mà ngay cả Tịch Dương cũng không đấu lại được – Thái Thập Tam này thì có lẽ vẫn có một đường sống.

Trong lòng đã có quyết định, Tiêu Phàm sẽ bắt Thái Thập Tam làm con tin của mình, đợi đến khi nào phá được vòng vây thì mới thả cô ta ra.

Đáng tiếc là cho dù suy nghĩ của Tiêu Phàm có đẹp đến mấy nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, đợi đến sau khi Tiêu Phàm trong khi nghĩ xem mình nên hành động như thế nào hồi tỉnh lại thì phát hiện ra không biết từ khi nào bên cạnh của Thái Thâp Tam lại có mấy tên cao thủ cấp cao.

Bốn tên đứng bên cạnh Thái Thập Tam thoạt nhìn đều có thực lực mạnh mẽ, để có thể đứng bên cạnh Thái Thập Tam thì có lẽ địa vị trong bang cũng không hề thấp, nếu như Tiêu Phàm không đoán lầm thì bốn người này chính là Tứ Đại Hộ Pháp của “Thái Thượng Hoàng” bang Long Hổ, Đại Ca Cầm Đầu, Bạch Diện Thư Sinh, Quân Sư Xấu Bụng và Đòi Nợ Lưu Manh.

Cứ như vậy, tình cảnh hiện giờ của Tiêu Phàm đang dần đi vào chỗ chết, Tiêu Phàm vốn tưởng rằng sau khi cởi được trói, bản thân sẽ có thể dựa vào chính thực lực của mình để thoát khỏi đây, ai người bang Long Hổ đã sớm có chuẩn bị, vây hắn lại chỗ này, Tiêu Phàm cười khổ: “Tôi chỉ là một người thường, các người cần gì phải tốn nhiều công sức bày người như công hội đi đánh boss vậy, đến mức như vậy sao?”

“Mệnh Phàm, anh đừng coi thường bản thân như vậy, bây giờ trong game này ai mà không biết “Lich King” cơ chứ, chúng tôi làm như vậy cũng để không làm mất giá trị mấy từ “Lich King của nah mà thôi.” Quân Sư Xấu Bụng cười quỷ quái, trong giọng nói thể hiện tất cả đã được suy tính trước.

Lich King, mẹ nó, lại là Lich King.

Cái này rôt cục là sinh ra từ chỗ nào chứ, từ khi hắn bị ghép với mấy từ này, vận may của hắn không hề thấy xuất hiện.

“Thả tôi đi đi, chúng ta không thù không oán, cần gì phải làm như vậy chứ, tổn thương hòa khí.” Tiêu Phàm đau khổ cầu xin một lần.

“Ngại quá, tôi mất bao công sức để bắt anh lại, làm sao có thể thả đi, trừ phi anh đồng ý với điều kiện của đại tỷ của chúng tôi, nếu không hôm nay anh đừng mơ có thể rời khỏi nơi này!” Lưu Manh Đòi Nợ bên cạnh Quân Sư Xấu Bụng kêu to.

“Xem ra, hôm nay chúng ta không thể giữ hào khí được nữa rồi.” Tiêu Phàm thở dài.

Bọn người bang Long Hổ kia chỉ vì Thái Thập Tam vô duyên vô cớ muốn lấy hắn là chồng mà nhốt hắn ở đây chuẩn bị làm “áp trại tướng công”. Cụm từ “áp trại tướng công” này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trong game này nhưng không hề quang vinh chút nào.

Một người đàn ông bị ép cưới vợ thật sự là một sự việc khiến người cho người ta cảm thấy bị sỉ nhục, huống chi gia cảnh của người vợ này lại khủng bố như vậy, có khi sau khi về nhà hắn chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng nếu không có khi ngay cả đi toilet cô ta cũng không cho đi, thậm chí hủy hoại cả cuộc sống của hắn.

Vì để tránh cho sau này hối hận, Tiêu Phàm tuyệt đối không thỏa hiệp với việc này.

Đương nhiên còn có một phương pháp nữa để Tiêu Phàm chạy khỏi nơi này, đó chính là tự sát để quay lại điểm bắt đầu, nhân cơ hội đó thoát khỏi sự khống chế của bang Long Hổ.

Nhưng phương pháp này làm hắn rất khó chịu, Tiêu Phàm hoàn toàn không muốn sử dụng, hơn nữa, bang Long Hổ bố trí nhiều người ở đây như vậy thì nếu hắn có chết thì cũng đã ở trong kế hoạch của bọn họ rồi, xem ra thực sự là không còn lối thoát rồi.

Nhưng Tiêu Phàm không hề sợ hãi, trước kia hắn đã đánh nhau với bang Ác Long rồi, đều là những bang phái lớn, bang Long Hổ và bang Ác Long có gì khác biệt đâu.

Tuy rằng khi đó hắn còn mang theo cả bọn Hổ Nữu và vượn Hắc Phong nhưng cho dù bây giờ hắn chỉ có một mình, Tiêu Phàm cũng không e ngại gì cả bang Long Hổ!

Đánh không được thì cùng lắm là chết nhưng trước khi chết, Tiêu Phàm muốn kéo vài tên đi trước làm đệm lưng.

Tiêu Phàm rút thương Forstmourne trong ba lô ra, cây thương tỏa ra hơi lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Thông qua hành động này, Tiêu Phàm đã thể hiện thái độ của bản thân, thế cục cũng đã rõ ràng rồi.

Thương Forstmourne tỏa ra ánh sáng u tối trước mắt mọi người, rất nhiều tiếng kim loại cọ xát cũng vang lên, đó chính là tiếng vũ khí của người trong bang Long Hổ.

Người của bang Long Hổ biết rằng chuẩn bị phải chiến đấu, trong mắt bắt đầu sáng lên, trong lòng trở nên hưng phấn, bởi vì đối thủ của bọn họ chỉ có một người, tuy rằng danh vọng của người này trong game là rất lớn nhưng bọn họ không hề sợ hãi bởi vì bọn họ thích đánh tập thể, bất kể là trong cuộc sống thật hay là trong trò chơi, đánh tập thể là việc giải trí mà người trong bang Long Hổ thích nhất, hơn nữa lần này rất nhiều an hem cùng nhau tiến lên đánh một người, vậy thì có gì đánh sợ chứ.

Vũ khí của mọi người đã sáng lên, mũi đao chỉ về phía Tiêu Phàm đang đứng giữa, Tiêu Phàm cũng nắm chặt lấy thương Forstmourne của mình, lòng bàn tay đã ướt nhưng không ai động cả, bởi vì bọn họ đều đang đợi một tín hiệu.

2.35621 sec| 2426.117 kb