“Tuyết Dạ, em là nam đúng không, ha ha ha…”
Tiêu Phàm biết chắc hẳn giờ phút này mình đang cười như một kẻ ngốc vậy, thế nhưng hắn thật sự không biết phải dùng vẻ mặt nào để ứng phó với tình cảnh lúng túng như lúc này nữa, thậm chí hai tay của hắn còn luống cuống đến mức khua loạn xạ, rất giống tên hề trong đoàn xiếc.
Tâm trạng lúc này của Tuyết Dạ rất tốt, bởi vì cậu đã xử lý xong cái tên vừa đáng ghét lại vừa mắc ói như Vasili, hơn nữa hình như dáng vẻ của đội trưởng lúc này cũng khá là vui vẻ, vì thế cậu cũng tùy ý trả lời: “Đúng vậy, rất nhiều người hiểu lầm em là nữ đó, đội trưởng quả nhiên rất anh minh, vừa nhìn đã biết em là nam rồi.”
Tuyết Dạ trả lời rất bình thản, bởi vì vấn đề mà Tiêu Phàm hỏi cũng khá là bình thường, Tuyết Dạ đâu có cần phải làm ra một phản ứng khuếch đại chứ, chỉ có điều có rất ít người hỏi cậu về giới tính thực sự.
Sau khi Tiêu Phàm nghe được đáp án mà mình muốn biết, biểu cảm trên mặt hắn có vẻ suy sụp hết nửa giây, sau đó lại bắt đầu cười ha ha, Tuyết Dạ nhìn thấy Tiêu Phàm nở nụ cười, rất ngay thẳng nên cũng cười theo.
Tuyết Dạ cười rất vui vẻ, cậu nghĩ rằng mình đã tìm được một đồng đội không tệ ở trong trò chơi. Bởi vì bình thường ở trong trò chơi, khi cậu nói cho người khác giới tính thực của mình, những người chơi vốn đang rất thân thiện lập tức trở mặt, nói lời ác độc, mà Tiêu Phàm lại khác, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra giới tính của mình, hơn nữa sau khi nghe được cậu xác nhận thì vẫn dành cho cậu một nụ cười cởi mở.
Nếu Tiêu Phàm biết suy nghĩ của Tuyết Dạ lúc này, chắc chắn sẽ càu nhàu liên tục, con mắt nào của cậu thấy nụ cười cởi mở của tôi thế, rõ ràng là nụ cười miễn cưỡng có được không, cười giống như khóc vậy, ngay khóe mắt còn có một giọt nước óng ánh đây này!
…
Tiêu Phàm đang suy nghĩ câu nói của Tuyết Dạ: “Đội trưởng quả nhiên rất anh minh, vừa nhìn đã biết em là nam rồi…”
Anh minh cái con khỉ đó!
Vừa liếc mắt đã nhìn ra cậu là nam mà tôi còn có thể đỏ mặt, tim đập mạnh, vô cùng ngại ngùng với cử chỉ thân mật của cậu sao!
Tôi lại, tôi lại có cảm giác với một nam, với một nam, a a a a a…
Nghĩ đến phản ứng quái lạ của mình khi đối diện với Tuyết Dạ, Tiêu Phàm xấu hổ đến mức muốn tìm một cái cây rồi đập đầu chết luôn ở đó.
Tiêu Phàm nhớ đến ông nội hiểu mình nhất, trong lòng vô cùng bi thương và đau khổ, ông nội ở trên, hôm nay cháu trai bất hiếu, suýt chút nữa đã bị tà môn ma đạo mê hoặc tâm trí, nhầm đường lạc lối, trên con đường của thẳng nam lại đi cong…
Cứ như vậy, Tiêu Phàm và Tuyết Dạ sóng vai bước tiếp, cả con đường không ngừng “cười”.
…
Đại bản doanh của công hội Tinh Thần ở Đế Đô, trong đại sảnh rộng rãi là từng khoang trò chơi Tân Sinh được sắp đặt một cách chỉnh tề.
Cửa của một khoang trò chơi Tân Sinh trong số đó bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông vạm vỡ bước ra, trên trán gã nổi hết gân xanh, sau đó gã quát to một tiếng, xoay người rồi vung vẩy quả đấm của mình vào cửa khoang trò chơi!
“A!”
Đây là một tiếng hét thảm, chứng minh chất lượng của khoang trò chơi Tân Sinh vẫn khá tốt.
Một tiếng hét thảm này cũng làm cho nhân viên quản lý của công hội Tinh Thần phản ứng lại, trong nháy mắt này anh ta lập tức biết rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng làm phản ứng, anh ta vội vàng dặn dò: “Chris, đóng cửa lại, đừng để cho anh ta đến đây!”
Chris là người coi đội của công hội Tinh Thần, chuyên môn phụ trách trông coi cuộc sống hằng ngày của những người chơi chuyên nghiệp, vừa nghe nhân viên quản lý dặn dò, vội vàng chạy đến phòng máy của công hội Tinh Thần rồi khóa cửa lại.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Vasili đã chạy đến trước cửa phòng máy và phá cửa.
Nhân viên quản lý thở phào nhẹ nhõm, máy tính của công hội đã được bảo vệ, chỉ có điều hình như phải đổi một cái cửa phòng máy mới rồi.
…
“Hội trưởng, tại sao anh không phái tôi đi giết hai người Tuyết Dạ và Mệnh Phàm chứ, Vasili đã bị Tuyết Dạ đánh bại, mặt mũi của công hội Tinh Thần chúng ta đã bị mất sạch.” Đoạn Thủy Lưu làm ầm lên với hội trưởng của công hội Tinh Thần.
“Không cần để ý đến bọn họ, chuyện tự phát triển của công hội Tinh Thần chúng ta quan trọng hơn, loại trò đùa trẻ con thế này quả thực là lãng phí thời gian của những người chơi chuyên nghiệp như chúng ta, huống hồ Vasili lại tự tiện đi khiêu khích, cậu ta thất bại cũng là do cậu ta tự chuốc lấy mà thôi.”
Tiếng nói âm lãnh này thuộc về một người đàn ông, cả người hắn ta đều được che lại bằng áo choàng, mặc dù hắn ta là người chơi thuộc tộc Tinh Linh, thế nhưng cả người hắn ta từ trên xuống dưới hoàn toàn không có sức sống mãnh liệt của tộc Tinh Linh, trái lại còn có vẻ cực kỳ tối tăm, giống như con boss Phù thủy tà ác ở trong phó bản của Bàn Thạch trấn vậy.
“Nhưng nếu vậy thì các người chơi sẽ nói công hội Tinh Thần của chúng ta không bằng “Thất đại tội”, thứ tôi nói thẳng, ở trong “Tân Sinh”, ngoại trừ công hội Tinh Thần của chúng ta thì những người còn lại chỉ là rác rưởi mà thôi.” Đoạn Thủy Lưu nói với vẻ rất là khinh thường.
“Cậu biết thì tốt rồi, công hội Tinh Thần của chúng ta không cần so đo với đám rác rưởi đó, tiếp tục mở rộng từ từ ở trong trò chơi, tích lũy ưu thế trong trò chơi, gần đây Bang Hắc Long trong trận doanh Ác Ma bỗng nhiên xuất hiện kia dường như đang phát triển rất nhanh, không thể khinh thường họ được.”
“Hừ, bọn họ chỉ may mắn lấy được lệnh bài công hội sớm nhất thôi, vậy nên họ mới có thể phát triển nhanh chóng như vậy, tôi vẫn muốn đi…”
Hội trưởng của công hội Tinh Thần khoát tay một cái, ra hiệu cho Đoạn Thủy Lưu đừng nhắc lại nữa, sau đó liếc mắt nhìn người còn lại rồi nói: “Tuyết Nặc, cậu hiểu rất rõ Tuyết Dạ sao? Đối với việc Vasili bị Tuyết Dạ đánh bại, cậu có ý kiến gì không?”
“Bình thường thôi, dù sao thì Tuyết Dạ cũng là anh trai của em, sao kẻ cơ bắp như Vasili có thể đánh bại người anh trai yêu dấu của em được chứ?”
Nghe Tuyết Dạ trả lời, Đoạn Thủy Lưu lập tức thay đổi sắc mặt, ngay cả hội trưởng công hội Tinh Thần vẫn luôn rất bình tĩnh cũng dừng động tác lại: “Anh trai?”
Đoạn Thủy Lưu và hội trưởng công hội Tinh Thần liếc nhìn tấm hình có mặt Tuyết Dạ trên diễn đàn Tieba, lại nhìn shota Tuyết Nặc đang mặc đồ của nữ giới, trong lòng lặng lẽ nghĩ thầm, hai người này không hổ là anh em, ngay cả phong cách bên ngoài cũng giống nhau như vậy…
“Tuyết Dạ này, tôi có hơi thắc mắc vì sao cậu lại phải ăn mặc như thế này? Nếu như cậu cảm thấy không tiện nói ra thì cùng không cần phải nói đâu.”
Nói thật thì Tiêu Phàm vẫn có chút khúc mắc với cách ăn mặc của Tuyết Dạm cũng không phải là Tuyết Dạ mặc đồ không đẹp, mà là rất đẹp, ngược lại điều này lại khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng quái dị.
Điều này làm cho Tiêu Phàm nhớ tới một câu, đáng yêu như vậy nhất định là một bé nam.
Hiện tại những lời này lại được chứng minh trên Tuyết Dạ, Tiêu Phàm bỗng nhiên cảm thấy thế giới nay trào phúng vô cùng.
Nghĩ lại A Hoa Tỷ, còn cả Yêu Đạo vẫn chưa rõ giới tính kia, lại nhìn Tuyết Dạ đang đứng trước mặt mình, Tiêu Phàm cảm thấy có đôi khi thế giới này thật sự rất tàn nhẫn.
“Bởi vì em có sở thích mặc đồ nữ đó.” Tuyết Dạ trả lời thật sự rất trực tiếp, dường như cậu chẳng cảm thấy xấu hổ vì vấn đề này chút nào, ngược lại Tiêu Phàm lại có vẻ không được tự nhiên.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ chuyện gì thế này? Chuyện đáng thẹn như thế lại bị nói toạc ra. Tuyết Dạ thân là tên biến thái thích giả gái lại phản ứng vô cùng bình tĩnh, tựa như đây là một chuyện vô cùng bình thường, vậy thì vì sao mình lại phải căng thẳng chứ?
Tuyết Dạ thấy Tiêu Phàm không nói gì, cho rằng hắn không hiểu ý trong lời nói của mình: “Tức là em có sở thích mặc đồ con gái đó.”
Tuyết Dạ vẫn cứ thẳng thắn như vậy khiến cho Tiêu Phàm có chút sợ hãi, hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ người này không hề cảm thấy xấu hổ hay sao?
“Nhà em rất giàu, cơ bản trong nhà không thiếu thứ gì hết, muốn mua cái gì thì mua cái đó?”
Tôi cũng thấy cậu nhà giàu rồi, những bỗng nhiên cậu chuyển đề tài đến vấn đề ham muốn mặc đồ nữ quá ảo diệu, cuối cùng cậu cũng cảm thấy xấu hổ nên muốn nói sang chuyện khác hay sao? Tiêu Phàm nghe xong lời nói của Tuyết Dạ, trong lòng thầm nghĩ, nhưng không nói câu nào để ngắt lời Tuyết Dạ.
“Nhưng có một vài thứ dù có tiền cũng không thể mua được… Mẹ của em rất muốn có con gái, cho nên…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo