Long Ngạo Thiên để Tiêu Phàm cảm thấy tiền là vô dụng, còn Tuyết Dạ cho Tiêu Phàm biết lực lượng chân chính của tiền bạc, loại lực lượng này có thể làm Tiêu Phàm sợ hãi, thế nhưng tại sao mình chưa nghe qua cái tên Tuyết Dạ này nhỉ?
Không đúng, rất quen tai, mình có ấn tượng với nó, hình như gần đây từng thấy ở đâu đó...
...
Không quan tâm Tiêu Phàm đang nghĩ ngợi gì nữa, trận chiến của Tuyết Dạ còn chưa kết thúc, bởi vì Tuyết Dạ thấy Vasili chỉ bị đánh bay mà thôi, vẫn chưa biến thành một đường ánh sáng biến mất cho nên Vasili còn sống.
Tuyết Dạ thầm nghĩ, cơ bắp to đúng là chịu đòn tốt, không nghĩ tới một quyền của mình mà vẫn không giải quyết được.
Thế nhưng phiền phức chính là phiền phức, chưa giải quyết xong thì nó vẫn là phiền phức.
Tuyết Dạ cảm thấy tên Vasili này là một phiền phức, cho nên lúc này Tuyết Dạ muốn xóa bỏ thứ phiền phức này.
Tuyết Dạ chạy nhanh tới chỗ Vasili ngã xuống, giống như là một ngôi sao băng bay trong đêm tối vậy, rất đẹp đẽ.
Thế nhưng trong mắt của Vasili thì hình tượng của Tuyết Dạ chính là một ngôi sao chổi.
Bị trúng một đòn của Tuyết Dạ thì Vasili đã không còn đấu chí nữa, bởi vì gã cho rằng đối thủ của mình không phải là người mà là quái vật! Một người chỉ dùng nắm đấm đấm vào lá chắn cũng có thể đấm bay mình vài mét thì không phải là quái vật thì là gì?
Thấy Tuyết Dạ lại lao tới, Vasili vội vàng hét lớn: "Chờ chút!"
Tuyết Dạ có chờ không?
Không, bởi vì chờ Vasili cũng quá phiền phức, Tuyết Dạ tới là để giải quyết cái phiền phức này cơ mà.
Oanh! Oanh! Oanh!
Những tiếng vang to lớn này vẫn là do nắm đấm phát ra, làm cho những người bên cạnh hơi run rẩy, bởi vì lúc này Vasili quá thảm đi, có ít người còn không đành lòng nghiêng đầu đi...
Đợi yên lặng lại thì ánh vàng trên người Tuyết Dạ cũng rút đi, Tuyết Dạ hơi mệt mỏi, thư giãn cơ thể chút, bình tĩnh mà nói: "Thằng này cũng quá cứng rồi..."
Mà bên cạnh Tuyết Dạ đã không còn người nào cả...
Quần chúng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tuyết Dạ rồi nhìn những vết rách trên mặt đất, đồng thời nuốt ngụm nước miếng, cả khu vực bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
...
Tiêu Phàm vừa nhìn trận chiến đấu này, vừa suy nghĩ tới những cao thủ mình đã từng gặp.
Nắm đấm bạo lực của Tuyết Dạ làm Tiêu Phàm nhớ tới A Hoa tỷ, thay đổi trang phục đẹp mắt làm Tiêu Phàm nhớ tới Tiểu Sửu Hoàng - phong cách chiến đấu giống như nghệ thuật, ánh vàng lấp lánh trên người Tuyết Dạ để Tiêu Phàm nhớ tới luồng lửa bóng tối kinh khủng trong cơ thể của Bán Trường Miên, cho nên cuối cùng thì Tiêu Phàm cũng nhớ tới lúc mình thấy hai chữ "Tuyết Dạ" này...
Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn giữa hiện trường lặng ngắt này, bởi vì không chỉ mình Tiêu Phàm nhớ tới Tuyết Dạ là ai...
"Thất đại tội của trận doanh Ác Ma, Belphegor, Tuyết Dạ!"
Người kia gào thét trong hoảng sợ, hắn ta nhớ kỹ bài viết của Phong Ma Tiểu Xích Lang là bởi vì, ngày giải thi đấu diễn ra thì hắn ta đang ở trên trấn Bàn Thạch...
Mà ngày hôm đó, trấn Bàn Thạch đón tiếp một ác ma, sắc mặt của gã trắng bệch kèm theo nụ cười kinh khủng, giết sạch người chơi tại trấn Bàn Thạch.
Mà điểm gây ấn tượng nhất của gã không phải là hình dạng khủng bố kia mà là hai mắt lạnh lẽo hung ác của gã, cho nên khi Tuyết Dạ nhìn chằm chằm vào Vasili thì hắn ta đã cảm thấy đôi mắt này rất quen, hình như gặp qua tại nơi nào đó rồi, tới lúc này hắn ta mới biết Tuyết Dạ và Tiểu Sửu Hoàng là đồng loại, cùng ở trong Thất đại tội của trận doanh Ác Ma, bóng ma mà Tiểu Sửu Hoàng lưu lại cho hắn, lại lần nữa xuất hiện...
Bị hắn ta nhắc nhở như vậy nên đám người cũng nhận ra, những người đã trải qua sự kiện giải thi đấu, hoặc "đặt bao và giết người" của bang Hắc Long hoặc "sự kiện đồ sát tại trấn Bàn Thạch" của Huyết Tinh Ma Thuật Xã đều phản ứng lại.
Phản ứng này là một loại kính sợ, sau đó biến thành sợ hãi quá độ.
Bài viết "Thất đại tội trong trận doanh Ác Ma" đúng là khá chuẩn, "tội lười biếng - Belphegor" Tuyết Dạ ngay trước mặt đánh bại ngôi sao mới nổi Vasili rất dễ dàng, giống như chơi đùa vậy.
Các người chơi lúc này mới nhận thức được, thực lực của Thất đại tội của trận doanh Ác Ma cũng không phải là nói đùa, mạnh giống như Quỷ thần vậy, không thể trêu chọc được.
Sau sự kiện lần này thì thực lực của "Thất đại tội" được khẳng định và tán thành, không người nào dám chất vấn.
Vì thế về sau mọi người đều cảnh giác với những người chơi nữ mặc áo đen, đeo khăn che mặt, bởi vì Mệnh Phàm, A Hoa tỷ, Tịch Dương đã xuất hiện trong giải thi đấu, Tiểu Sửu Hoàng và Ác Long cũng là nhân vật nổi tiếng, bây giờ Tuyết Dạ cũng đã xuất hiện, chỉ còn lại "??? Nữ sĩ" là chưa xuất hiện, làm cho mọi người đều lo sợ.
...
Sau khi chiến đấu kết thúc, nhìn Tuyết Dạ xinh đẹp và Mệnh Phàm nhã nhặn lịch sự đứng cạnh, hai người trông rất bình thường. Thế nhưng sự bình thường này khiến tim mọi người đập nhanh hơn, bởi vì bọn họ giống như nhìn thấy một đám ác ma đang leo lên từ vực sâu, lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình vào thế giới mới này...
Trong lúc mọi người ở Bàn Thạch trấn bị sự xuất hiện của hai người trong “Thất đại tội” làm cho kinh sợ, Tuyết Dạ lại có vẻ khá là ung dung, bởi vì kẻ cơ bắp xấu xí ở trước mắt cậu đã biến thành một luồng sáng tuyệt đẹp rồi biến mất không còn chút tung tích gì.
Cho đến khi có người nói ra một câu là Thất đại tội của trận doanh Ác Ma, Belphegor - tội lười biếng, Tuyết Dạ. Tuyết Dạ tỏ vẻ chẳng hiểu câu nói này có nghĩa gì cả.
Dù sao thì đối với một người chỉ chú ý đến đồ vật đẹp đẽ ở trong và ngoài trò chơi như Tuyết Dạ, muốn cậu chủ động tìm hiểu bài viết trên diễn đàn Tieba do Phong Ma Tiểu Xích Lang làm ra để tạo thế thì thật sự rất khó khăn, nếu là tạp chí thời thượng thì còn tạm được.
…
Trong ánh mắt kiêng dè của mọi người, Tiêu Phàm và Tuyết Dạ lẳng lặng rời khỏi Bàn Thạch trấn.
Sau khi Tiêu Phàm và Tuyết Dạ biến mất, bầu không khí trong Bàn Thạch trấn đã trở nên ôn hòa hơn nhiều, dần dần trở nên náo nhiệt.
Tận mắt nhìn thấy cuộc chiến giữa Tuyết Dạ và Vasili, người chơi trong Bàn Thạch trấn đã có đề tài để nói chuyện, họ dồn dập khoác lác rằng mình đã biết Tuyết Dạ sẽ chiến thắng từ sớm, hoàn toàn quên mất khuôn mặt lo lắng của mình khi nhìn thấy Tuyết Dạ và Vasili quyết đấu.
Trải qua một hồi lo lắng, đám người đã thả lỏng lại nói chuyện với nhau rất vui, quên luôn chuyện vào phó bản, dù sao thì lúc nào cũng có thể vào phó bản, không cần phải gấp gáp như vậy, bọn họ khi thì vui cười, lúc lại châm chọc lẫn nhau, không khí vui vẻ và hòa hợp như ngày lễ vậy.
Ở trong một cái góc khó phát hiện ra, có một người chơi cũng đang thầm nói điều gì đó, chỉ có điều bên cạnh người này chẳng có người nào nữa cả, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, cũng may là bề ngoài của người này xấu xí, những người đang vui vẻ kia không hề chú ý đến người đang ở trong góc như gã…
…
“Biết rồi, cậu tiếp tục đi theo hai người Mệnh Phàm, liên tục báo cáo vị trí của anh ta cho tôi.”
…
Phong Ma Tiểu Xích Lang vừa mới nhận được tin tình báo từ “Thính Phong giả số 001”, biết Tuyết Dạ đã thay Tiêu Phàm giết chết cái tên Vasili đi gây phiền toái, tự nhủ: “Ván cầu mà mình sắp xếp cho Mệnh Phàm để tạo thế cho anh ta lại bị Tuyết Dạ lấy mất… Bỏ đi, điều này cũng không quan trọng lắm, trái lại thì kết quả cũng giống như nhau thôi, mấy người có vấn đề trong trận doanh Ác Ma cứ thỏa sức quậy phá đi, khiến thế giới trong trò chơi càng lộn xộn thì càng tốt, Có điều từ lúc nào mà quan hệ giữa Mệnh Phàm và Tuyết Dạ lại tốt như vậy chứ? Thật sự là kỳ quái mà…”
…
Quan hệ giữa Tuyết Dạ và Tiêu Phàm thật sự rất tốt, ít nhất thì từ lúc Tiêu Phàm cho Tuyết Dạ bộ thời trang kỷ niệm [Tinh Không Thiểm Diệu], bản thân Tuyệt Dạ đã cho là như vậy, còn Tiêu Phàm, bây giờ Tiêu Phàm chẳng thể nào quan tâm đến mối quan hệ giữa mình và Tuyết Dạ được, hắn có một chuyện rất gấp cần phải hỏi Tuyết Dạ, vì vậy hắn đang rất phiền não…
Vấn đề này rất đơn giản, lại làm cho Tiêu Phàm khó có thể mở miệng được, thế nhưng hắn lại vô cùng gấp gáp muốn biết đáp án của vấn đề này, thế là sau khi do do dự dự, chần chừ lưỡng lự, rốt cuộc hắn đã mở miệng…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo