Waltz là môn nghệ thuật khiến mọi người tôn sùng và thưởng thức, nó có khí chất cao quý trang nhã, có thể đưa mọi người vào cung điện nghệ thuật.
Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ là tuyệt học của Thục Sơn, có phong vận đặc biệt của riêng nó, có thể đưa Tiêu Phàm vào thế giới tu đạo, đây là thứ khác với cảnh giới của người phàm.
Ở trong trò chơi thì Tiêu Phàm có thể trải nghiệm được Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ, thứ mà ở trong hiện thực không thể trải nghiệm, điều này đáng để Tiêu Phàm phải suy nghĩ sâu hơn.
Sau khi hắn chơi “Tân Sinh” mới có được năng lực đưa kỹ năng từ trong trò chơi vào thế giới hiện thực, mà chân khí nội lực cũng xuất hiện một các khó hiểu ở trong trò chơi, sau đó hắn mới tu luyện được, những tuyệt học Thục Sơn khác cũng vậy. Nếu vậy thì có thể nói, bản thân hắn tu luyện theo nội dung “chín năm giáo dục bắt buộc của phái Thục Sơn” ở trong trò chơi sẽ nhanh hơn tu luyện ở trong hiện thực rồi?
Tuy rằng ý tưởng này vô cùng kỳ lạ, thế nhưng chuyện này đáng để hắn thử một lần, dù sao thì trò chơi này thực sự rất kỳ quái.
Đầu tiên thì không cần cân nhắc những thứ này nữa, đánh xong trận phó bản này rồi lại nói tiếp.
Sau khi Tiêu Phàm dùng Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ đánh bại con báo, xoay người lại thì nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tuyết Dạ, cho rằng cậu kinh sợ vì dáng vẻ oai hùng khi đánh với con báo của mình, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn, tự nhiên lại tiếp tục thâm nhập vào cánh rừng.
Tuy nhiên Tiêu Phàm đâu có biết lúc nãy Tuyết Dạ hoàn toàn không hề nghiêm túc xem Tiêu Phàm chiến đấu, trong lòng cậu vẫn đang suy nghĩ đến chuyện sát hạch để vào đội, hoặc có thể nói cậu đang chú ý đến cái thời trang kỷ niệm [Tinh Quang Thiểm Diệu] trong ba lô của Tiêu Phàm.
Lúc nãy đội trưởng hắn hoàn toàn không để mình tiến hành cuộc sát hạch.
Đội trưởng hắn hoàn toàn mặc kệ mình, tự chiến đấu.
Đội trưởng hắn đang ám chỉ mình đã không còn hy vọng vào đội ư, vậy chẳng phải mình đã vô duyên với bộ thời trang này?
…
Mình thật sự không cam tâm, thật sự không cam tâm mà, nếu hắn sát hạch những phương diện khác, mình vẫn có thể cố gắng biểu hiện một hồi, thế nhưng hắn lại sát hạch công việc phòng ngự hỗ trợ của tank trong đội ngũ.
Mình có nên xung phong đi lên đánh quái cho đội trưởng nhìn không, thế nhưng trước đó đội trưởng đã nói kỷ luật là thứ quan trọng nhất, nếu tự ý hành động thì ấn tượng của mình trong lòng hắn sẽ càng thêm tệ hại.
…
Đội trưởng đã tự đi đánh con báo đó rồi, tại sao không gọi mình đến yểm hộ chứ, lẽ nào đội trưởng định “chưng” mình thôi sao, cho mình một chút sự quan tâm có được không, đừng lạnh lùng với mình như vậy chứ!
Con báo chết rồi, hắn đánh xong, hắn quay lại xem mình, liếc mình một cái, ánh mắt đó lạnh lẽo quá đi, hắn không nói gì cả, cứ như vậy mà bỏ đi rồi, hắn mặc kệ mình sao?
Vậy có nghĩa là mình thật sự không có hy vọng gì nữa rồi sao? Trời ơi, mình nên làm gì đây.
…
Tuyết Dạ vô cùng đáng thương cầm theo tấm khiên đi theo Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cảm thấy biểu hiện của Tuyết Dạ rất bình thường, thường thì người mới được người khác dẫn vào phó bản đều có dáng vẻ vô cùng đáng thương như vậy, không có điều gì không hợp lý cả, vì vậy Tiêu Phàm quyết định tiếp tục duy trì hình tượng cao thủ trò chơi, định xây dựng nên một hình tượng đội trưởng vĩ đại trong lòng đội viên.
Làm thế nào để đóng vai cao thủ trò chơi?
Đây thực sự là một môn học.
Nhưng thật ra thì làm rất dễ, có câu nói rằng cao thủ thì cô độc, tại sao lại cô độc, bởi vì lạnh lùng, làm thế nào để lạnh lùng, thật ra chỉ cần trầm mặc ít nói là được.
Để xây dựng hình tượng cao thủ, Tiêu Phàm đã thấy được một ví dụ rất tốt, đó chính là Uy Khiếu và Nhược Sở của công hội Tinh Thần.
Thực ra Uy Khiếu và Nhược Sở là người chơi chuyên nghiệp xuất hiện cùng một thời của công hội Tinh Thần. Thế nhưng trong ấn tượng của mọi người thì địa vị của hai người họ trong giới võng du có sự khác biệt rất lớn, Tiêu Phàm cảm thấy điều này liên quan rất nhiều đến việc xây dựng hình tượng cá nhân.
Uy Khiếu mặt đơ, trầm mặc ít nói, vì vậy thu được kết quả, Uy Khiếu là cao thủ.
Nhược Sở, nói nhiều như quỷ, trong lúc chiến đấu với người khác thì suốt ngày cứ kêu la “lập tức nổ tung”, “cho mi về trời”, vì vậy thu được kết quả, Nhược Sở là một tên ngớ ngẩn.
Bởi vậy Tiêu Phàm muốn xây dựng uy nghiêm trước mặt Tuyết Dạ thì càng phải lạnh lùng và nghiêm túc, thế nhưng khi Tiêu Phàm biểu hiện ra điều đó càng làm cho nội tâm của Tuyết Dạ hoảng loạn hơn…
Từ lúc bắt đầu gặp gỡ thì Tiêu Phàm và Tuyết Dạ đã nói cùng một loại ngôn ngữ, hít thở cùng một loại không khí. Họ ở bên cạnh nhau hồi lâu nhưng vẫn như đang sống trong thế giới của chính mình vậy, bởi vì thế giới của bọn họ không hề có nhau, chỉ có ý nghĩ tự cho mình là đúng mà thôi.
Mang theo suy nghĩ của riêng mình, bọn họ gặp được một con gấu.
Lần này kỹ năng mà Tiêu Phàm muốn thử nghiệm là [Ngự Kiếm Thuật], Tuyết Dạ vẫn bị Tiêu Phàm quên lãng như trước.
Bản thân mình mang khuôn mặt mỉm cười, đứng khoanh tay với tư thế cực kỳ phóng khoáng, ở đằng xa cầm một thanh kiếm chém giết quái vật…
Trên đó là hình ảnh Tiêu Phàm tưởng tượng ra khi sử dụng Ngự Kiếm Thuật, trong lòng Tiêu Phàm cũng rất muốn thực hiện nó trước mặt Tuyết Dạ, vậy thì hình tượng đội trưởng của mình chắc chắn sẽ càng cao lớn hơn. Thế nhưng vừa nhìn thấy phần miêu tả của kỹ năng, Tiêu Phàm liền lúng túng…
[Tên kỹ năng: Ngự Kiếm Thuật]
[Loại hình kỹ năng: Chủ động]
[Hiệu quả: Dùng ý nghĩ điều khiển vũ khí, công kích kẻ địch từ xa, công kích của vũ khí có kèm theo chân khí, tạo thành thương tổn ngoài định mức cho kẻ địch, trong lúc điều khiển vũ khí thì người chơi vẫn có thể tự do hành động, kỹ năng không có thời gian hồi chiêu.]
[Kỹ năng tiêu hao: Mỗi giây tiêu hao 50 điểm chân khí]
[Loại kỹ năng: Trạng thái]
[Ghi chú: Kiếm pháp cơ sở của Thục Sơn.]
Tất cả thuộc tính của [Ngự Kiếm Thuật] đều vô cùng bình thường, thế nhưng cũng bởi vì quá bình thường cho nên Tiêu Phàm mới lúng túng.
Bởi vì lượng chân khí mà Tiêu Phàm có được lúc này thật sự quá ít ỏi, chỉ có 100 điểm, đối với [Ngự Kiếm Thuật] cần tiêu hao 50 điể chân khí một giây thì Tiêu Phàm cảm thấy rất bồn chồn, vũ khí mới bay ở trên trời được hai giây liền rơi xuống. Bây giờ Tiêu Phàm là một người đàn ông hai giây, thế nên lúc này rốt cuộc thì hắn đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của “năm giây - người đàn ông chân chính” rồi.
Tuy rằng lúc này chân khí của Tiêu Phàm chỉ có thể cho hắn hai giây sử dụng [Ngự Kiếm Thuật], thế nhưng trong lần chiến đấu này thì Tiêu Phàm vẫn muốn thử kỹ năng mới của mình.
Vì để tiết kiệm thời gian, phương pháp sử dụng của Ngự Kiếm Thuật cũng không hề phiêu dật như trong truyền thống, mà lại có thêm một phần thô bạo.
Tiêu Phàm vung tay lên, bàn tay giơ ra, quăng thật mạnh Frostmoue ra ngoài, đây là do hắn muốn tiết kiệm chân khí khi khống chế Ngự Kiếm Thuật đến gần quái vật.
Con gấu nhìn thấy Tiêu Phàm ném mạnh vũ khí của mình về phía nó không chính xác như vậy, liền né tránh một cách dễ dàng, ánh mắt của nó nhìn về phía Tiêu Phàm có thêm sự khinh thường.
Đối với chuyện này thì Tiêu Phàm chọn làm lơ, hắn ngừng thở, nhìn chằm chằm vào Frostmoue một cách chăm chú.
Chính là lúc này, Ngự Kiếm Thuật!
Tiêu Phàm phát hiện ra trong lòng mình đã có sự liên hệ với Frostmoue, sự liên hệ đó khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy dường như bản thân mình đã mọc thêm một cánh tay vô hình, nó đang cầm Frostmoue ở đằng xa.
Thế là Tiêu Phàm không hề do dự mà khống chế Frostmoue chém vào con gấu.
“Gào!”
Tiếng gào thét thảm thiết của con gấu vang lên, ánh kiếm chém vào trên người con gấu tạo ra một vết thương rất sâu, máu tươi phun ra tung tóe, trộn lẫn với khói màu tím đen trên người con gấu có vẻ rất quỷ dị.
Con gấu cảnh giác nhìn Frostmoue đang nằm trên mặt đất, sau đó nó bắt đầu triển khai sự hung tàn của mình với thanh kiếm này, thế nhưng thanh kiếm nguy hiểm lúc nãy đã không còn linh tính từ lâu, sau một đòn thì đã lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo