Hắn ta không biết tại sao mà dự cảm của mình mất linh, cho nên mỗi lần bắn thì Tịch Dương đều phải nghĩ xem nên bắn nơi nào, như vậy sẽ kéo chậm lại tốc độ bắn tên của Tịch Dương, mà bởi vì vậy cũng đã không còn tinh chuẩn, góc độ không còn linh hoạt như trước.
Tiêu Phàm lại không nghĩ quá nhiều, hắn chỉ có đi tới mà thôi, hắn đang đi trên mặt đường dưới chân.
Mục đích đơn giản này ai cũng không biết được, bởi vì hình tượng của Tiêu Phàm đang dần dần biến đổi trong ấn tượng của mọi người.
Mọi người nhìn thấy bước chân thoải mái của Tiêu Phàm thì càng nhìn càng có quy luật, càng thú vị, mà tốc độ của Tiêu Phàm lại càng ngày càng nhanh.
Cảm giác này rất kỳ dị, chẳng lẽ là ảo giác sao? Vì sao mình lại cảm thấy người đi đứng lung tung trên sân khấu lại có vẻ...
Tiên phong đạo cốt?
Lại nhìn lại Tiêu Phàm đang bước đi trên sàn đấu, mọi người dùng sức lắc lắc đầu.
Ảo giác, ảo giác, chắc chắn là ảo giác…
Từ lúc Tịch Dương quen biết Tiêu Phàm đến nay chưa từng nghiêm túc so tài qua, dù chỉ một lần cũng không có. Cho nên giải thi đấu PK biểu diễn “Tân Sinh” xem như là lần đầu tiên bọn họ đọ sức với nhau.
Tịch Dương từng nghĩ qua lúc cậu chiến đấu với Tiêu Phàm sẽ gặp phải phiền thức, trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng nhưng những chuẩn bị này thật ra chính là điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý lúc thi đấu, duy trì độ cảnh giác cao, chú ý đề phòng Tiêu Phàm thi triển âm mưu quỷ kế thôi, bởi vì điều trong lòng Tịch Dương kiêng kị nhất ở Tiêu Phàm không phải là kỹ xảo chiến đấu mà là sợ hãi cậu bị Tiêu Phàm ám toán chết mà không hiểu gì lúc trên chiến trường.
Cũng không phải nói sức chiến đấu của Tiêu Phàm không mạnh mà là Tịch Dương cho rằng với dã tính cậu có được, Tiêu Phàm không thể cứng chọi cứng được.
Nhưng mà hiện tại phần tự tin này trong lòng Tịch Dương đã hoàn toàn bị Tiêu Phàm phá vỡ, cậu nhìn Tiêu Phàm càng lúc càng đến gần mình, có chút bất lực, chỉ có thể bắn tên theo phản xạ có điều kiện về phía Tiêu Phàm, ý đồ ngăn cản nhịp bước tiến lên của anh ta.
Tiêu Phàm một bước ba lách đi đến chỗ Tịch Dương, tuy nói là đi nhưng tốc độ lại còn nhanh hơn so với chạy, nhưng tư thế đi đường của Tiêu Phàm khiến người ta nhìn vào không cảm thấy mãnh liệt mà ngược lại cảm thấy nó rất lười nhác và vô lực, giống một người nhặt rác đi không có mục địch trên đường, lại càng giống những người đàn ông say rượu đi ra từ những quầy hàng trong hẻm nhỏ.
Nhưng loại bước chân lười biếng lộn xộn này lại làm cho Tịch Dương e ngại.
Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Tịch Dương cảm thấy loại cảm giác này lúc chơi game online, mũi tên cậu dụng tâm bắn ra vậy mà không có cách nào bắn trúng mục tiêu, mà cảm giác nhạy bén mà cậu luôn luôn ỷ lại cứ như vậy mà biến mất trước mặt Tiêu Phàm, nói chính xác hơn là bị nhịp bước quỷ dị của Tiêu Phàm hoàn toàn tước đoạt.
Lực lượng của mình không hiểu sao bị tước đoạt luôn luôn là một sự việc khiến cho người ta sợ hãi, cảm giác này thật giống như mình bị kẻ địch chém rụng một tay, sức chiến đấu của Tịch Dương trong nháy mắt bị giảm đi nhiều.
Mà Tiêu Phàm cứ lắc lư đi qua đi lại như vậy, từ từ tiến về phía trước, hai tay đung đưa trái phải có quy luật theo thân thể, dường như Tiêu Phàm ngại hai thanh kiếm trong ta quá phiền phúc, dứt khoát để bọn chúng theo tư thế lắc lư rời khỏi tay, tùy ý vung rơi một bên, rớt xuống đất vang lên một tiếng đinh đương giòn tan.
Mặc dù Tịch Dương không hiểu vì sao Tiêu Phàm lại đột nhiên vứt bỏ vũ khí nhưng trong lòng không cao hứng nổi chút nào, bởi vì theo sự tiếp cận của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm tạo ra áp lực càng lúc càng lớn trong lòng Tịch Dương, sau lưng Tịch Dương dần dần bị mồ hôi thấm ướt.
Sau khi vất bỏ hai thanh kiếm, Tiêu Phàm giống như đau chân lại đạp về phía trước mấy bước, lấy tư thế vô cùng kỳ quặc né thoát mũi tên của Tịch Dương lần nữa, khoảng cách giữa Tiêu Phàm và Tịch Dương ngày càng gần, đã gần đến mức không còn là khoảng cách thích hợp cho cung thủ nữa, Tịch Dương dứt khoát ngừng hẳn tấn công.
Mà dường như Tiêu Phàm cảm thấy tiếng gió xung quanh dừng lại, trong khoảnh khắc Tịch Dương ngừng tấn công, bước chân hắn cũng ngừng lại, vẻ mặt hơi hoang mang, tựa như không hiểu tại sao xung quanh mình lại đột nhiên không còn tiếng gió ồn ào náo động nào.
Tịch Dương nhìn Tiêu Phàm đã ngừng tiến tới chỗ cậu, cậu không biết Tiêu Phàm muốn làm gì, cho dù cậu không sợ đối diện Tiêu Phàm trong khoảng cách ngắn nhưng mà theo bản năng cậu vẫn lùi về sau mấy bước, Tịch Dương chậm rãi lùi về sau, có lẽ động tác nhỏ này chính bản thân cậu cũng không hề phát hiện.
Lần đầu tiên Tịch Dương cảm thấy mê mang trong chiến đấu, đối mặt với Tiêu Phàm trước mắt, Tịch Dương không biết bước tiếp theo cậu nên làm như thế nào cả.
Tiếp tục tấn công?
Không sai, nếu như bản thân Tịch Dương không cảm thấy nguy hiểm thì chắc chắn sẽ làm như vậy nhưng lúc này Tịch Dương lại cảm nhận được trên người Tiêu Phàm có một loại áp lực rất lớn ảnh hưởng đến ý thức chiến đấu của cậu, cho nên nói có đôi khi khứu giác chiến đấu quá minh mẫn cũng không phải là chuyện tốt, sớm cảm nhận được sinh vật mạnh, sẽ khiến cho tâm cảnh của bản thân trở nên bứt rứt bất an, thậm chí sẽ theo bản năng mà đánh mất đi dũng khí chiến đấu, chuyển thành chỉ thủ mà không công.
Trạng thái hiện tại của Tịch Dương chính là như vậy, Tiêu Phàm trước mắt mang đến cho cậu áp lực thật sự quá lớn, lớn đến nỗi khiến trong lòng cậu căng thẳng, sắc mặt hơi tái nhợt, cậu không biết tại sao mình lại biến thành cái dạng này, chỉ là ý nghĩ sâu nhất trong lòng cậu bây giờ là cách xa Tiêu Phàm đừng giao thủ với Tiêu Phàm.
Tỉnh lại đi Tịch Dương, đây là cơ hội báo thù cho Tiểu Thúy tốt nhất mà mày vất vả lắm mới đạt được, làm sao có thể cứ buông tha dễ dàng như vậy được?
Trán Tịch Dương đổ đầy mồ hôi,
trong lòng đau khổ rầu rĩ, lúc này Tiêu Phàm vẫn bất động đột nhiên ngẩng đầu lên, vì vậy khiến Tịch Dương vẫn kéo căng dây thần kinh như chim sợ cành cong nãy giờ khẽ giật mình.
Sau khi Tịch Dương lần nữa tức giận chọc thủng nội tâm bất an, ý chí chiến đấu lại bắt đầu cháy rừng rực, bởi vì cậu nhìn thấy lúc Tiêu Phàm ngẩng đầu, khuôn mặt cười mị mị, bộ dáng kia thật ghê tởm, giống như chế nhạo sự nhát gan lúc này của cậu.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, cậu căn bản không phải là loại người chơi tính toán kỹ lưỡng này, lúc nãy cậu bị sao vậy, lại bị anh Phàm dọa thành như thế, đệt! Không nghĩ nữa, chơi luôn!
Dưới cơn nóng giận, Tịch Dương bỗng nhiên hiểu ra, trời quang mây tạnh, muốn đánh cược liều chết một phen với Tiêu Phàm!
Tịch Dương cười, giận quá mà cười, không rõ là giận Tiêu Phàm hay giận biểu hiện vừa nãy của bản thân, nhưng mà một “Truy Phong Giả” Tịch Dương tự tin kia đã trở lại trận đấu một lần nữa, cũng vì trận chung kết này mà hiến dâng sự bùng nổ của chính mình…
Lắp tên, giương cung, thả tay, bắn tên!
Tịch Dương lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu khiến cho động tác cũng ăn khớp lần nữa, đã không có cách nào dự đoán hành động của Tiêu Phàm vậy thì không cần do dự nữa cứ trực tiếp tấn công bất cứ vật thể nào cậu nhìn thấy là được rồi
Phần dũng cảm tiến lên lúc này của Tịch Dương quả thật đem tới cho Tiêu Phàm không ít phiền phức, cảm giác tiếng gió bên tai ngày càng nhanh, Tiêu Phàm nhướng mày, dường như hơi không vui, một đạo ánh sáng màu bạc hiện lên trên hai tay đã sớm vứt bỏ trường kiếm, một bộ dao dĩa màu bạc trang nhã xuất hiện trong tay Tiêu Phàm.
Lễ Nghi Bàn Ăn, kỹ năng này là kỹ năng mà Tiêu Phàm không thể sử dụng lúc tỉnh táo được.
Mặc dù hiệu quả đặc biệt Phong Ấn của kỹ năng Lễ Nghi Bàn Ăn rất không tệ nhưng điều kiện để sử dụng lại vô cùng khắt khe, đầu tiên, muốn sử dụng thì trong tay không được có vũ khí, tiếp theo còn phải dùng bộ đồ ăn nhỏ như vậy đâm trúng mục tiêu mới có thể phát động hiệu quả Phong Ấn.
Trong trận đấu này, dùng một vũ khí nhỏ như vậy đối phó với Tịch Dương đánh tầm xa, chuyện này thật quá khó tiếp thu đối với Tiêu Phàm rồi, đây quả thật giống như tăng độ khó của cuộc tranh tài lên vậy, huống chi năng lực cận chiến của Tịch Dương cũng vô cùng xuất sắc, cho nên lúc tỉnh táo Tiêu Phàm căn bản sẽ không nghĩ tới việc sử dụng kỹ năng này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo