Vì Tịch Dương không biết nên mới cảm thấy hoảng sợ, ánh mắt của hắn ta lúc này cũng mê mang giống như Tiêu Phàm vậy, có điều trong mắt của Tiêu Phàm thì mê mang lại trống rỗng, còn trong mắt Tịch Dương thì vừa mê mang lại vừa hoang mang.
Tiểu Miêu nhìn thấy sự khiếp sợ trong ánh mắt của Tịch Dương, biết chim ưng của Tịch Dương biến mất cũng không phải vì đã hết thời gian triệu hồi, liền mở miệng nói: “Đạo diễn, phiền bác chiếu lại đoạn ghi hình lúc nãy.”
Màn hình được treo lơ lửng giữa sân thi đấu lại sáng lên lần nữa, con chim ưng vô cùng hung hãn của Tịch Dương xuất hiện trên bầu trời, lúc này nó vẫn còn đang kiêu ngạo bay trên sân thi đấu…
Sau đó chim ưng bắt đầu lao xuống dưới, đạo diễn lập tức chiếu lại đoạn này với tốc độ chậm gấp năm lần, tốc độ lao xuống của chim ưng rất nhanh, đến lúc cuối cùng thì ngay cả màn hình cũng chỉ có thể bắt được một bóng dáng mơ hồ của nó.
Gần rồi, nó bắt đầu tiếp cận Tiêu Phàm, móng vuốt sắc bén như lưỡi dao của nó đã mở ra, dáng vẻ hung mãnh này khiến cho người ta cảm thấy một khắc sau thì Tiêu Phàm sẽ chết dưới cái móng vuốt đó, mọi khán giả đều vô cùng hồi hộp.
Mà một khắc sau, khán giả trừng to hai mắt, hình như đã nhìn thấy điều gì đó rất khó tin…
Tiêu Phàm cảm thấy đầu cứ quay quay, thân thể mỏi mệt không có chút sức lực nào cả, vô thức dùng tay phải rút thanh Frostmoue, muốn đứng thẳng lên, dùng hai mắt lờ mờ nhìn về phía trước.
Thế nhưng khi hắn vừa mới rút Frostmoue ra, thì cả người đều muốn cong lại, bởi vì hắn cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi tới từ phía sau, nếu như đứng thẳng thì lưng sẽ hơi lạnh.
Mà lạnh thì sẽ không thoải mái, hắn không thích.
Tiêu Phàm xoay người lại, thế nhưng lại bị mất thăng bằng, mất trọng tâm nên ngả người về phía trước, sắp nằm sấp xuống đất.
Đúng lúc này có một luồng gió mạnh thổi tới sau lưng Tiêu Phàm, rồi bởi vì Tiêu Phàm ngã xuống nên chỉ lướt qua da đầu hắn, mang đi vài sợi tóc mà thôi, cuối cùng đâm vào lưỡi kiếm Frostmoue mà Tiêu Phàm vừa rút ra, Frostmoue bị luồng lực này đẩy tới, đâm thẳng xuống mặt đất, cuối cùng thì cũng chống được cả người Tiêu Phàm, không cho hắn ngã xuống đất.
...
Màn hình trên sàn thi đấu cũng đang chiếu lại cảnh này, chỉ thêm một con Liệp Ưng xui xẻo mà thôi.
Khi thấy Liệp Ưng của Tịch Dương chuẩn bị đánh lén Tiêu Phàm thì khán giả còn coi trận đấu này người thắng là Tịch Dương.
Đúng lúc này, một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã diễn ra, Tiêu Phàm tự nhiên ngã về phía trước, rất tự nhiên và kịp thời, trùng hợp tới không hợp lẽ thường tránh khỏi đòn đánh lén từ phía sau.
Để cho người ta giật mình còn tại phía sau, bởi vì Liệp Ưng lao xuống quá mạnh, lướt qua đỉnh đầu Tiêu Phàm rồi sau đó đâm thẳng vào thanh kiếm phía trước.
Trên màn hình đang quay lại cảnh quay chậm gấp năm lần, khán giả nhìn rất rõ ràng, khi con Liệp Ưng lao vào lưỡi kiếm của Tiêu Phàm thì bị thanh kiếm nổi lên một luồng hơi lạnh đóng băng, sau đó phân giải trong không khí giống như một cục đường thả vào cốc nước nóng vậy...
Liệp Ưng của Tịch Dương bởi vì tốc độ lao xuống quá nhanh nên mới đâm đầu vào lưỡi kiếm của Tiêu Phàm mà chết.
Cho nên mọi người mới thấy một màn khó tin vừa rồi, khi Liệp Ưng đánh tới, cả người Tiêu Phàm hơi lắc lư thì Liệp Ưng đã biến mất rồi.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh hơn tốc độ mắt nhìn của mọi người, mà tất cả xảy ra quá khéo, khéo tới mức mọi người đều kinh hãi.
Chuyện này cuối cùng là sao? Là trùng hợp hay có mưu đồ trước rồi?
Nếu là trùng hợp thì cũng quá kỳ lạ đi, thế nhưng nếu đó là có mưu đồ trước thì tâm cơ của Mệnh Phàm làm cho người ta không rét mà run.
Mặc dù khán giả đã biết được mọi chuyện qua video quay chậm, thế nhưng những chuyện quá khó tin vừa xảy ra làm bọn họ câm như hến.
Trùng hợp sao?
Tịch Dương không cho rằng đó là trùng hợp, bởi vì Tịch Dương đã quá quen thuộc phong cách chiến đấu của Tiêu Phàm rồi.
Khi chiến đấu, Tiêu Phàm chắc chắn không dựa vào may mắn, cho nên trong lòng Tịch Dương, những chuyện vừa qua đó là thủ đoạn của Tiêu Phàm khi đối phó đòn đánh lén của Liệp Ưng.
Vì thế, Tịch Dương ngoại trừ kinh ngạc thì còn tức giận nhiều hơn, nguyên nhân bởi vì mình bị Tiêu Phàm lừa gạt, không chỉ vì cạm bẫy đối phó Liệp Ưng của mình vừa rồi, mà còn là lúc hai người chưa xích mích, Tiêu Phàm đã lừa gạt mình rồi...
...
"Không, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không học được dã tính. Dã tính dựa vào bản năng của cơ thể, dựa vào cảm giác của cơ thể, dựa vào cơ thể tới hành động, khi thân thể tiếp nhận kích thích sẽ nhanh chóng làm ra động tác phản ứng mà không cần thông qua đại não suy nghĩ. Hành động mà không thông qua đại não suy nghĩ rất khó khăn với những người suy nghĩ nhiều như tôi, chỉ có loại người như chú mới thích làm những việc không cần thông qua đại não."
...
Tịch Dương nhớ rõ Tiêu Phàm nói như vậy, Tiêu Phàm nói hắn vĩnh viễn cũng không có được dã tính, Tịch Dương lúc đó cũng tin tưởng, vậy mà bây giờ Tịch Dương lại có thể cảm nhận được dã tính của Tiêu Phàm.
Đặc biệt lúc Liệp Ưng lao xuống, Tiêu Phàm khi tránh đi giống như được dự báo trước vậy, loại phản ứng này chắc chắn là dã tính, chỉ có dã tính mới có thể làm được!
Hắn không phải đã nói hắn vĩnh viễn sẽ không có dã tính sao? Tại sao bây giờ trên người hắn lại có dã tính vượt quá mình nhiều như vậy, chẳng lẽ từ khi đó hắn đã giấu mình sao? Thực sự là không thể tha thứ được!
...
Khi đó Tiêu Phàm thật sự cho là mình vĩnh viễn không có được dã tính, loại cảm giác ngang bật hack này.
Bởi vì Tiêu Phàm khi làm việc thích suy nghĩ nhiều, có khi còn suy nghĩ nhiều quá trở nên rối rắm, cho nên hắn mới cảm thấy mình chắc chắn không có loại dã tính này.
Thế nhưng Tịch Dương cũng không biết, Tiêu Phàm lúc này cũng không phải Tiêu Phàm lúc trước, ý thức của Tiêu Phàm đã bị rượu cồn chôn vùi, bây giờ hắn chỉ còn một cơ thể chỉ dựa vào bản năng hoạt động mà thôi.
Mà khi tất cả hành động hoàn toàn giao cho bản năng của cơ thể, đó chính là dã tính nguyên thủy nhất của một sinh vật, dã tính cấp độ ultimate.
Nếu đem so sánh dã tính của Tịch Dương là báo săn, thì dã tính của Tiêu Phàm lúc này là vua của muôn thú.
...
Tịch Dương rất tức giận, tức giận bởi vì người trước mặt quá lạ lẫm, mà cảm giác lạ lẫm này Tịch Dương đổ cho nguyên nhân vì bị Tiêu Phàm lừa gạt, bị Tiêu Phàm lừa gạt là chuyện Tịch Dương không thể tha thứ, thế là Tịch Dương không quan tâm cảm giác nguy hiểm của mình nữa, dưới sự tức giận thì hắn ta lại cầm cây cung của mình lên.
Vù! Vù! Vù!
Từng mũi tên màu vàng nhạt từ trong tay Tịch Dương bắn ra, đốt lên lửa giận của Tịch Dương rồi bắn thẳng tới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đang rũ xuống, hình như cảm thấy cái gì đó, loạng chà loạng choạng đi về hướng của Tịch Dương.
Bước chân của Tiêu Phàm rất chậm và loạn, thân thể cứ đong đưa cực kỳ không ổn định, nhìn như một chiếc lá đong đưa trong gió vậy, thất tha thất thểu đi trong mưa tên, cực kỳ buồn cười.
Thế nhưng lúc này, khán giả không ai dám cười Tiêu Phàm, bởi vì "Truy Phong Giả" Tịch Dương bắn trượt hết sạch, không trúng một tên nào cả.
Nửa trước cuộc tranh tài, Tiêu Phàm sử dụng bộ pháp rất đẹp mắt, tốc độ di động tăng lên rất cao nên khán giả có thể hiểu được tại sao hắn có thể tránh được những mũi tên của Tịch Dương, thế nhưng lúc này ai cũng không hiểu được, tại sao cái bộ pháp giống như lúc nào cũng có thể nằm sấp xuống này lại có thể tránh đi toàn bộ mũi tên của Tịch Dương.
Chẳng lẽ là trùng hợp? Nếu là trùng hợp thì quá kỳ lạ rồi, thế nhưng nếu như không phải trùng hợp thì chỉ có thể quy về năng lực của Tiêu Phàm, thế nhưng nếu đây là năng lực của Tiêu Phàm thì hắn đáng sợ tới mức nào? Toàn bộ khán giả đều vì phán đoán của mình mà giật mình, nuốt nước bọt khi nhìn Tiêu Phàm đang tập tễnh đi lại trên sân khấu.
Cảm giác của Tịch Dương bây giờ rất tồi tệ, bởi vì hắn ta không biết tại sao hắn lại không thể dự đoán động tác kế tiếp của Tiêu Phàm.
Trước đó, Tiêu Phàm chỉ cần ở trong tầm mắt của Tịch Dương thì Tịch Dương luôn có một cảm giác tiếp đó Tiêu Phàm sẽ xuất hiện ở nơi nào đó, cho nên Tịch Dương cũng vô thức hướng nơi đó bắn, thế nhưng khi nhìn thấy Tiêu Phàm lúc này thì dự cảm đó của Tịch Dương không biết biến đi đâu mất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo