Nhưng bây giờ Tiêu Phàm bởi vì say rượu mà mất ý thức lại nghĩ khác, hắn theo bản năng thích đồ vật nhẹ nhàng thuận tay một chút, bởi vì cầm lên sẽ không quá mệt mỏi, mà dao nĩa bạc ngưng tụ từ Lễ Nghi Bàn Ăn lại đúng lúc phù hợp.
Mũi tên của Tịch Dương đã bay tới, bước chân khiến người ta nhìn thấy vô cùng phí sức của Tiêu Phàm lại xuất hiện, vẫn quỷ dị và khó nắm bắt như vậy.
Theo bước chân loạng chà loạng choạng đi lên của Tiêu Phàm, trận mưa tên này vẫn không có mũi nào chạm được vào Tiêu Phàm chút nào.
Tình hình chiến đấu như vậy quả thật khiến Tịch Dương rất lo lắng nhưng mà Tịch Dương hiện tại không có thời gian để lo lắng, rõ ràng một Tiêu Phàm nhìn thì đi đứng vô cùng chậm rãi nhưng mà không hiểu sao lại đột nhiên lập tức tới gần Tịch Dương, phảng phất như mũi tên Tịch Dương bắn ra không ảnh hưởng chút nào đối với tốc độ của Tiêu Phàm.
Ở khoảng cách gần, Tịch Dương nhìn thấy khóe miệng của Tiêu Phàm cong lên, bộ đồ ăn trong tay chiết xạ ra ánh sáng bạc dưới ánh mặt trời…
Sao mình lại bị tên Phàm ca kỳ kỳ quái quái này tiếp cận rồi. Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Không ổn rồi, có dự cảm không lành!
Tịch Dương rùng mình một cái, hắn ta cảm nhận được một luồng hàn ý đánh úp về phía mình, nhanh chóng phản ứng lại, né về đằng sau.
Sau đó, tay trái của Tiêu Phàm cầm cái xiên màu trắng bạc nhanh chóng đâm vào vị trí mà Tịch Dương vừa mới đứng. Nếu không phải phản ứng của Tịch Dương rất nhanh thì vừa rồi đã không thể may mắn thoát chết như thế.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc mà Tịch Dương nên cảm thấy may mắn vì bản thân vừa thuận lợi tránh được một xiên của Tiêu Phàm…
Tay trái cầm xiên, tay phải cầm dao ăn mới là lễ nghi trên bàn ăn của một quý ông.
Trong lúc dùng bữa, nếu chỉ có xiên ăn thì quý ông sẽ không thể ăn một cách tao nhã được, đương nhiên là cần phải có dao ăn nữa.
Vậy nên dao ăn trên tay phải của Tiêu Phàm đâu thể để không vào lúc này được đây?
…
Tịch Dương cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đánh về phía bên trái hắn ta, trong lòng thầm nghĩ: tê liệt! Sau khi chật vật né tránh, Tịch Dương cũng tránh được cả dao ăn màu trắng bạc lóe sáng.
Sự linh hoạt của Tịch Dương khiến cho Tiêu Phàm có vẻ như không quá hài lòng về “bữa ăn” của mình, do cảm xúc của chủ nhân thay đổi nên dao và xiên trên tay Tiêu Phàm càng linh động hơn, tranh đau đánh về phía “đồ ăn trên bàn.”
Bộ dụng cụ tinh xảo phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, hơi chút chói mắt. Dưới thao tác của Tiêu Phàm, bộ dụng cụ giống như hai con bướm bay lượn xung quanh Tịch Dương.
Cảm tính của Tịch Dương không thể đoán trước được hành động của Tiêu Phàm, nhưng hắn ta vẫn có dự cảm nguy hiểm đang cận kề cho nên Tịch Dương vẫn có thể cảm giác được phương hướng tấn công của hai món dụng cụ nguy hiểm trên tay Tiêu Phàm kia, né tránh rất nhanh. Nhưng cho dù như vậy thì Tịch Dương vẫn vô cùng chật vật.
Không phải Tịch Dương không muốn chống lại đợt tấn công này của Tiêu Phàm, mà là hắn ta cảm thấy bản thân thật sự không chống lại được đợt tiến công mãnh liệt như vậy nên lúc này hắn chỉ có thể né tránh không ngừng.
Hai người Tịch Dương và Tiêu Phàm cứ không ngừng dây dưa với nhau như vậy trên sàn đấu, mà thứ để quyết định kết quả cuối cùng của trận đấu này chính là sự hoang dã của cả hai. Tịch Dương vì quá tức giận mà quay về bản năng hoang dã của chính mình và Tiêu Phàm sau khi mấy đi năng lực suy nghĩ bắt đầu hành động theo bản năng.
Hai loại bản năng hoang dã đấu với nhau, lộ ra rõ ràng ưu khuyết điểm. Cho dù Tịch Dương không có thói quen động não nhưng trong đầu hắn ta vẫn tồn tại lối tư duy như trước. Như vậy hắn ta không hoàn toàn giao hành động của bản thân cho bản năng. Mà hiện tại Tiêu Phàm hoàn toàn chỉ còn lại bản năng đơn thuần.
Mà hai loại bản năng này lại ảnh hưởng đến vận mệnh của hai người trên đấu trường, quyết định kết cục của trận đấu này.
Tiêu Phàm giữa ánh sáng bạn hành động càng ngày càng nhanh, mà Tịch Dương thì lại càng ngày càng kinh hãi. Ở trên bàn ăn, thức ăn chung quy cũng sẽ bị thức khách dùng dao dĩa đưa vào miệng thôi…
Tịch Dương liên tục phải đối phó với những đợt tấn công của Tiêu Phàm, hắn ta cũng sẽ có những lúc mệt mỏi. Tiêu Phàm khua bộ dao dĩa trong tay, hắn vẫn hoạt động theo ý thích, phóng khoáng sảng khoái, ánh sáng bạc lại lóe lên. Mà lần này thứ lóe lên còn có cả sự tuyệt vọng của Tịch Dương.
Một sợi dây mỏng màu đỏ bị con dao trên tay phải Tiêu Phàm kéo ra từ chiếc cung trên tay trái của Tịch Dương. Trong phút chốc Tịch Dương cảm thấy cánh tay của mình mất cảm giác, trong lòng hắn ta cả kinh. Sao lại như thế này!
Mà lúc này chỉ còn tiếng vang lúc trường cung rơi xuống từ cánh tay mất cảm giác của Tịch Dương trả lời hắn ta. Sau đó Tiêu Phàm nhân lúc hắn chần chừ lo sợ mà tầm dĩa ăn lên đùi phải của hắn.
Đùi phải của Tịch Dương tiếp tục mất cảm giác, lúc này Tịch Dương chỉ trông mong vào chân trái có thể chống trên mặt đất, cuối cùng hắn ta cũng không giữ vững được cân bằng cơ thể, đổ về đằng sau. Trong nháy mắt lúc lưng của Tịch Dương tiếp xúc với mặt đất, còn chưa kịp phản ứng với tình huống hiện tại thì đã có một người xuất hiện trước mặt hắn ta, mang theo gương mắt tươi cười cưỡi lên người hắn ta.
Tiêu Phàm rất thích “say rượu làm loạn”, mà mỗi lần làm loạn này hắn rất thích làm “kỵ binh”. Đây là nhận xét của lão ăn xin về Tiêu Phàm.
Mà kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiêu Phàm thường có thể mang đến nỗi tuyệt vọng hoàn toàn cho con ngựa mà hắn cưỡi. Phá Quân hoàn toàn đồng ý với điều này.
Nhưng con ngựa mà Tiêu Phàm cưỡi lúc này chính là “Truy Phong giả” Tịch Dương. Cho dù Tịch Dương có trở thành một con ngựa thì hắn ta cũng là một con ngưa thoát cương, vô cùng hoang dã, không dễ phục tùng như vậy.
Ngay lúc lưng chạm đất, Tịch Dương ngay lập tức phóng ra [cạm bẫy mạn đằng] dưới thân hắn ta. Sau khi [cạm bẫy mạn đằng được phóng ra hai giây sẽ có tác dụng lên mục tiêu. Mà [lễ nghi bàn ăn] của Tiêu Phàm chỉ có thể phong ấn hành động của đối phương trong hai giây. Qua hai giây đấy, vết thương của Tịch Dương bị tạo bởi bộ dao dĩa sẽ khôi phục năng lực hành động một lần nữa.
Thẻ thời gian hai giây này rất chính xác, mà trong đầu Tiêu Phàm mất ý thức cũng không có ý nghĩ muốn nắm bắt cơ hội này để chiến đấu. Sau khi cưỡi trên người Tịch Dương một lúc, Tiêu Phàm chỉ cười ha ha chuẩn bị đấm Tịch Dương một phát.
Tiêu Phàm vừa mới chậm rãi nâng cánh tay lên, [cạm bẫy mạn đằng] mà Tịch Dương bày ra nhanh chóng phải triển, chui lên từ dưới đất.
Bời vì kỹ năng [cạm bẫy mạn đằng] không có bất cứ tính công kích nào, chỉ có tác dụng trói buộc trong 3 giây nên bản năng của Tiêu Phàm cảm nhận được mạn đằng gì đó sẽ không thể làm hắn bị thương. Nhưng hắn nhìn thấy bọn chúng phát triển rất nhanh thì trong lòng cũng hơi nghi ngờ.
Mà Tịch Dương bị Tiêu Phàm cưỡi trên người giờ phút này cũng đã khôi phục năng lực hành động của bản thân, hắn ta nhân lúc sự chú ý của Tiêu Phàm đang tập trung lên sự phát triển của mạn đằng dùng sức đẩy Tiêu Phàm đang cưỡi trên người mình đi, sau đó nhảy lên, nhanh chóng thoát ra.
Trong lúc chạy thoát, Tịch Dương thuận tay nhặt trường cung rơi ở dưới đất lên, nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh, luồng ánh sáng vàng chói mắt phủ lên cây cung của Tịch Dương một lần nữa. Tuyệt sát chiêu [Hoàng kim tiễn] của Tịch Dương lại xuất hiện!
Ánh sáng chói mắt phát ra từ cây cung trên tay Tịch Dương khiến Tiêu Phàm đang bị trói buộc bởi mạn đằng phải giật mình. Dường như hắn cảm thấy được tính nguy hiểm mà mũi tên lấp lánh kia mang lại. Tiêu Phàm muốn rời khỏi vị trí nhưng lúc này hắn đang mắc trong bẫy mạn đằng mà Tịch Dương tạo ra, không thể nhúc nhích, hắn chỉ có thể bị trói chặt tại chỗ.
Tiêu Phàm không hề hài lòng với cảm giác này, nhưng Tiêu Phàm cũng không mượn rượu làm loạn, chạy lung tung, hắn chỉ tự nhiên ngồi ở đấy.
Mà lúc này mũi tên cảu Tịch Dương đã bay ra khỏi cung, phi nhanh về hướng Tiêu Phàm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo