Tịch Dương khá là tin tưởng trực giác mà dã tính mang lại, bây giờ hắn ta cảm nhận được một cảm giác rất quái dị từ Tiêu Phàm đang ngã trên mặt đất. Tịch Dương cảm thấy lúc này giống như mình đang đối diện với với một con người xa lạ vậy, mà từ trên người “người xa lạ”, Tịch Dương cảm nhận được một luồng áp lực xưa nay chưa từng có, vậy nên Tịch Dương mới do dự, vì thế hắn ta mới chọn đứng yên tại chỗ, yên lặng xem sự biến hóa.

Lúc bàn tay của Tịch Dương xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm liền biết bản thân mình đã bất cẩn, hắn không nghĩ đến lúc này Tịch Dương lại lựa chọn tập kích ở gần, chứ không phải là tấn công từ xa như một người “cung tiễn thủ” bình thường.

Tiêu Phàm còn chưa kịp phản ứng lại, đầu gối của Tích Dương đã đột ngột húc vào bụng Tiêu Phàm!

Bụng bị đánh một đòn nghiêm trọng cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, điều tệ nhất là lúc này bàn tay của Tịch Dương vẫn còn đang bịt miệng hắn, hắn ta muốn làm mình sặc chết sao!

Tiêu Phàm bị đánh lén, rượu mà Tiêu Phàm ngậm trong miệng liền không bị khống chế nên đã chảy xuống cổ họng…

Tiêu Phàm lập tức cảm nhận được sự choáng đầu, trong lòng hắn lập tức đã biết chuyện gì sẽ xảy ra!

Tiêu rồi! Cuộc thi đấu này tiêu rồi! Tôi hận! Tên Tịch Dương chết tiệt này!

Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu của Tiêu Phàm ở cuộc thi đấu lần này, một khắc sau thì ý thức của hắn trực tiếp rơi vào trong hỗn loạn…

[Men say: 100%]

[Gợi ý của hệ thống: Giá trị men say của người chơi Mệnh Phàm đạt đến 100%, kích hoạt kỹ năng bị động Túy Quyền.]

[Men say: 110%]

[Men say: 120%]

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Tiêu Phàm ho sặc sụa ra những thứ không biết là nước bọt hay là rượu.

“Ợ…”

Sau những tiếng ho khan liên tiếp là một tiếng ợ vô cùng buồn cười đột ngột vang lên, không hề dè dặt, tự nhiên mà lại tùy ý.

Rượu mật rắn khá mạnh, mùi vị lại hơi nồng, Tịch Dương đứng ở một chỗ cách Tiêu Phàm không xa cũng có thể nghe thấy mùi rượu trong miệng Tiêu Phàm. Đối diện với cái mùi sặc mũi thế này, Tịch Dương không thích chút nào, hắn ta khẽ nhíu mày, thế nhưng tầm mắt vẫn không hề rời khỏi người Tiêu Phàm.

Hai tay của Tiêu Phàm chống vào thanh kiếm, thân thể hơi lảo đảo, khiến cho người ta nhìn vào thì dễ dàng cảm nhận được ảo giác “cú ngã lúc nãy của Tiêu Phàm rất nặng”.

Tịch Dương lại không nghĩ vậy, bởi vì hắn ta biết rõ sức lực mà mình đã dùng để ra tay với Tiêu Phàm trong nháy mắt đó, tuy hắn ta đã húc mạnh đầu gối của mình vào người Tiêu Phàm, thế nhưng cú húc đó tuyệt đối không thể nào làm cho Tiêu Phàm đứng không vững như vậy được.

“Phàm ca, anh đừng giả vờ nữa, anh tưởng rằng dựa vào kỹ xảo biểu diễn tồi tệ này của mình sẽ khiến em bị lừa sao.”

Nhìn thấy Tiêu Phàm đứng lên, Tịch Dương vẫn không nhúc nhích, bởi vì Tiêu Phàm đang đứng trước mặt Tịch Dương đã mang đến cho hắn ta một loại cảm giác vô cùng không tốt, mà hắn ta vẫn tin tưởng vào cảm giác này của mình, vì vậy hắn ta không dám manh động, mà vẫn duy trì khoảng cách nhất định rồi mở miệng dò hỏi.

Tiêu Phàm nhận ra bên tai mình có âm thanh gì đó, hắn hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt ửng hồng, mí mắt đang rũ xuống đã dùng hết sức để nâng lên được một chút nhưng vẫn duy trì kiểu hơi khép, hắn nhìn thấy Tịch Dương đang đứng ở cách đó không xa, trong ánh mắt của Tiêu Phàm lộ ra vẻ mê mang, sau đó lại vô cùng ngốc nghếch mà nở nụ cười…

Tịch Dương nhìn thấy lúc này Tiêu Phàm không thèm để ý đến lời nói của mình, hơi mở mắt ra rồi cười nhạo bản thân mình thì không khỏi giận dữ ở trong lòng.

“Từ trước thì anh đã thích giả vờ giả vịt, phô trương thanh thế, đừng tưởng là em không biết.” Tịch Dương quát lên với Tiêu Phàm, tuy ngoài miệng thì hắn ta nói vậy, thế nhưng trong lòng Tịch Dương vẫn cảm thấy thấp thỏm, tuy đến lúc này Tịch Dương vẫn không nhìn ra được vì sao Tiêu Phàm lại mang đến cảm giác nguy hiểm, thế nhưng Tịch Dương vẫn cẩn thận đề phòng.

Tịch Dương muốn thông qua lời quát mắng của mình để ảnh hưởng đến trạng thái lúc này của Tiêu Phàm, vạch trần quỷ kế trong lòng hắn, đáng tiếc phản ứng của Tiêu Phàm đã khiến Tịch Dương phải thất vọng rồi.

Lúc này Tiêu Phàm cong lưng, thân thể hơi lảo đảo, vẫn không thèm liếc nhìn Tịch Dương dù chỉ là một chút.

Tịch Dương cảm thấy rất tức giận, hắn ta không biết bây giờ Tiêu Phàm đang muốn làm gì, thế nhưng Tiêu Phàm lại làm lơ đối thủ là hắn ta, đó chính là sự khinh thường thực lực của hắn ta một cách nghiêm trọng, trong lòng Tịch Dương không chịu nổi thái độ lúc này của Tiêu Phàm.

Tịch Dương lại lo ngại cái linh cảm nguy hiểm mà mình cảm nhận được từ người của Tiêu Phàm, không dám manh động.

Con chim ưng vừa đậu trên bả vai của Tịch Dương đã lặng lẽ biến mất không còn chút tung tích nào, Tịch Dương lơ đãng nhìn lên phía trên Tiêu Phàm, nhìn chim ưng đang giương cánh ở đó, trong lòng hắn ta liền quyết định, hạ lệnh tập kích.

Chim ưng nghe theo mệnh lệnh của Tịch Dương, từ trời cao đáp xuống sau lưng Tiêu Phàm, lần này chim ưng không tấn công như lần trước, bởi vì nó bay lên một độ cao thích hợp, bay đến khoảng cách thích hợp thì súc thế hồi lâu, tấn công nhanh và mãnh liệt.

Chim ưng không la to như lần trước để thu hút sự chú ý của Tiêu Phàm, bởi vì lần này là lần tập kích thực sự, một lần tập kích được chuẩn bị từ lâu.

Sau khi súc thế thật lâu, tốc độ lao đến của chim ưng vô cùng nhanh chóng, cho dù Tiêu Phàm phát hiện được âm thanh xé gió đằng sau rồi muốn né tránh cũng không kịp, bởi vì dựa theo tốc độ này, công kích của chim ưng đã sắp đến.

Nhìn thấy chim ưng lao đến đánh úp Tiêu Phàm từ trời cao như một viên đạn pháo, nội tâm đang căng thẳng của Tịch Dương cũng hơi thả lỏng hơn một chút, bởi vì Tịch Dương cảm thấy lần đánh lén này của chim ưng chắc chắn sẽ thành công, đòn đánh này đã súc thế hồi lâu, bây giờ với tốc độ này thì ngay cả bản thân hắn ta, người có dã tính cũng không thể nào tránh né kịp, huống chi vẫn là Tiêu Phàm đang có vẻ bất cẩn và không hề có động tĩnh gì.

Giả thần giả quỷ thì có ích gì chứ, quá tự cao tự đại luôn phải trả giá đắt, Tịch Dương thầm nhủ trong lòng, dường như hắn ta đã dự kiến được thất bại của Tiêu Phàm từ sớm, tâm trạng của Tịch Dương bỗng trở nên hơi cô đơn.

Mà khán giả trong hiện trường cũng lo lắng nhìn chằm chằm vào tình hình trên sân thi đấu, không dám làm ra bất kỳ tiếng động nào, sợ ảnh hưởng đến sự công bằng của cuộc thi, bởi vì bây giờ Tịch Dương đang đánh lén Tiêu Phàm.

Thật ra cho dù bây giờ có người nhắc nhở Tiêu Phàm, dưới tốc độ cực nhanh của chim ưng, Tiêu Phàm cũng chẳng thể nào làm ra phản ứng được…

Một bóng dáng xẹt qua, thân thể của Tiêu Phàm lại hơi lảo đảo, người của hắn hơi nghiêng về phía trước một chút, sau đó lại chống kiếm lần nữa để thân thể không lảo đảo nữa.

Lúc này mọi động tác của Tiêu Phàm đều vô cùng bình thường, thế nhưng mấy giây đi qua, trong mắt mọi người ở đây ngoại trừ sự căng thẳng, còn có cả sự khiếp sợ và nghi hoặc nữa.

“Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, chim ưng của tuyển thủ Tịch Dương đã triển khai một lần đánh lén được súc thế hồi lâu với tuyển thủ Mệnh Phàm, sau đó chúng ta thấy chim ưng nghe theo mệnh lệnh mà lao đến đằng sau lưng tuyển thủ Mệnh Phàm, tuyển thủ Mệnh Phàm không hề bị tổn thương chút nào, thế nhưng chim ưng của tuyển thủ Tịch Dương lại trực tiếp biến mất không còn tăm hơi, lẽ nào thời hạn triệu hoán sinh vật của tuyển thủ Tịch Dương đã hết?” Tiểu Miêu nói ra sự nghi hoặc của tất cả khán giả ở đây, lúc đó trong mắt bọn họ thì chim ưng của Tịch Dương đã sắp đánh đến chỗ Tiêu Phàm, thế nhưng họ thấy Tiêu Phàm vừa nghiêng người về phía trước một chút, lại chống cơ thể của mình, chim ưng của Tịch Dương liền biến mất không còn chút tăm tích gì.

Lúc này ngoại trừ sự kinh hãi thì trong lòng của Tịch Dương còn có sự hoảng sợ.

Bởi vì hắn ta biết thời gian tồn tại của chim ưng, lúc nãy vẫn chưa đến thời gian biến mất của chim ưng, vì vậy chắc chắn chim ưng không thể nào tự biến mất được, hơn nữa hắn ta còn nhận được gợi ý Tiêu Phàm đã chém chết chim ưng mà mình đã triệu hồi của hệ thống. Thế nhưng ngay cả Tịch Dương, người đứng gần Tiêu Phàm nhất cũng không thấy rõ là chuyện gì đã xảy ra, hắn ta chỉ nhìn thấy thân thể của Tiêu Phàm lắc lư mà thôi, tại sao chim ưng của mình đã bị giết chết một cách khó hiểu như vậy rồi.

0.36747 sec| 2439.867 kb