"Cách Hộ, lâu rồi không gặp, trông đệ vẫn như vậy."
Cách Hộ gật đầu: "Đại ca Phi Liêm vẫn oai phong khí phách như cũ.”
"Ha ha ha!"
Từng tiếng cười càn rỡ ngập tràn khắp không gian nơi này.
"Sư huynh Xi Vưu có mạnh khỏe không?"
"Anh ấy vừa mới thức tỉnh không lâu, trời đất đã thay đổi, sư huynh Xi Vưu đang rất cần sự giúp đỡ của đại ca Phi Liêm."
"Không dám, không dám, những tên thiên thần đáng chết kia đâu?"
"Theo như cách nói của sư huynh Xi Vưu, chắc hẳn đã đi tới vùng đất Nơi Không Thể Biết, hiện giờ trên đời này đã không còn thiên thần nữa."
Tiêu Trần nhìn mà ngốc lặng, hai con hàng này cứ thế tán gẫu với nhau?
"Ê ê, tôi nói các người muốn ôn chuyện thì chờ lát nữa nhé, giờ đưa Phong Thần Châu cho tôi đã, sau đó cả hai đi lăn giường tôi cũng không quấy rầy đâu.”
Tiêu Trần chỉ vào Phi Liêm có hơi không vui nói.
Phi Liêm đột nhiên quay đầu, con ngươi đỏ ngầu nhìn về phía hắn.
"Ha ha ha, hình như mi không phải người của Vu tộc ta, kẻ hèn con sâu cái kiến cũng dám nhớ thương Phong Thần Châu?"
"Hả?" Tiêu Trần hơi sững sờ, đầu óc con hàng này đựng phân à?
“Phi Liêm lão đại, là vị tiền bối này đã tập hợp hồn phách của ngài lại, cứu mạng ngài.”
Nhìn bộ dạng phách lối này của Phi Liêm thì Cách Hộ biết là xong đến nơi rồi nên vội vàng giải thích.
Nghe Cách Hộ nói xong, trong đôi mắt đỏ ngầu của Phi Liêm tràn ngập vẻ khinh thường.
“Tại sao hắn phải tụ hồn phách của ta lại chứ, chẳng qua là vì Phong Thần Châu cả thôi. Không phải tộc ta, tất có dị tâm. Cách Hộ à, đầu óc của mi vẫn giống như trước, hơi bị đần đấy.”
Tiêu Trần thấy Phi Liêm miệng phun đầy phân thì tức đến đỉnh đầu bốc khói.
Bây giờ Tiêu Trần đã nghiệm ra một điều: tu vi càng cao thì kỹ năng tìm đường chết càng giỏi.
Ngọn lửa xanh lam trong mắt hắn bùng lên mấy lần.
Tiêu Trần duỗi tay ra phía trước rồi nhẹ nhàng vẽ một vòng, thanh Hiệp Đao đen nhánh do tử khí biến thành xuất hiện phía trước người hắn.
Cách Hộ vừa nhìn thấy thanh hắc đạo này thì da đầu tê dại, lập tức đứng chắn trước người Phi Liêm. Vừa mới định mở mồm nói chuyện thì trên mông đã lĩnh một cú đạp trời giáng.
“Mày cút qua một bên cho ông. Hôm nay không đánh chết thằng già này thì tao sẽ theo họ mày luôn.”
Tiêu Trần lật tay nắm chặt chuôi hắc đao, bổ về phía trước.
Chỗ đầu mũi đao bổ xuất hiện từng gợn sóng giống như mặt nước yên đang yên tĩnh bỗng đâu có người ném viên đá vào.
“Ha ha!” Tiêu Trần lạnh lùng cười, bàn tay đang nắm hắc đao chợt thả lỏng.
Hắc đao chậm rãi đâm vào trung tâm gợn sóng rồi từ từ biến mất trong tầm mắt mọi người
Không nói những thứ khác, lão quái vật này chắc chắn là người có thực lực mạnh nhất Tiêu Trần mà từng gặp trên trái đất.
Cho dù là người áo đen vừa nãy thì cũng có chênh lệch với con hàng này không ít đâu.
Tiêu Trần phải đập nát chân thân của đối phương, cũng chính là bộ xương khô kia trước đã, miễn cho con hàng này thân hồn hợp nhất, thực lực lại tăng vọt.
Nhìn thấy động tác của Tiêu Trần nhưng đôi mắt đỏ tươi của Phi Liêm vẫn tràn đầy xem thường cùng khinh miệt.
“Sâu kiến chính là sâu kiến.”
Hiện giờ thực lực bản thân Tiêu Trần thể hiện ra đúng là chỉ ở Long Môn Cảnh.
Chẳng qua lão ta lại không biết là dưới sự tiếp sức của một đống đồ linh tinh lang tang, Tiêu Trần có thể trực tiếp làm thịt người hơn hắn ba cảnh giới.
Khí thế toàn thân Phi Liêm xao động, trong không khí lập tức xuất hiện vô số lỗ đen hình bán nguyệt.
Trong lỗ đen vọng ra tiếng gió gào rít rất chói tai, tựa như tiếng kêu gào của ác quỷ bò ra từ địa ngục.
“Sâu kiến, để ta cho mi xem cái gì mới gọi là sức mạnh.”
Cách Hộ bị Tiêu Trần đạp bay nhìn thấy cảnh tượng này thì không biết tại sao lại thấy vô cùng lo lắng cho Phi Liêm.
“Phi Liêm lão đại, đừng mà!”
Phi Liêm đột nhiên quay đầu lại, vô số lưỡi đao gió đen nhánh được phóng ra từ những lỗ đen hình bán nguyệt
Nơi lưỡi dao gió đi qua không gian vặn vẹo, bổ xuống trước cơ thể Cách Hộ.
Không có tí âm thanh nào nhưng nơi lưỡi dao gió bổ xuống lại tạo thành một cáo hố to kinh khủng.
Tựa như một bộ phận đại địa đã bị cắn nuốt trong im lặng, tự nhiên biến mất ở trong trời đất một cách khó hiểu.
Cách Hộ sợ đến mức toàn thân đều toát mồ hôi lạnh.
“Cách Hộ, tâm tính của mi như vậy thì sao có thể trợ giúp sư huynh của ta hoàn thành bá nghiệp? Mi còn nói nhiều nữa thì đừng trách ta vô tình.”
Phi Liêm thể hiện rất rõ bản chất máu lạnh hung hăng của một vị Ma Thần Thượng Cổ.
Tiêu Trần cười khẩy rồi đạp mạnh xuống mặt đất, chỉ một thoáng mà trời rung đất chuyển.
“Bá Vương Thiên Chinh.”
Một luồng uy thế không gì sánh được đột ngột xuất hiện giữa đất trời.
Áp lực cực mạnh trực tiếp đè Cách Hộ quỳ rạp trên mặt đất, không thể nhúc nhích được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo