Mặt đất dưới người anh ta bị chính cơ thể anh ta nện nứt toạc, chằng chịt như mạng nhện.
Cảm nhận được luồng áp lực đến từ thiên ngoại, hồng quang cặp mắt đỏ tươi của Phi Liêm cũng tăng vọt.
“Ha ha, đúng là đã xem thường mi rồi.”
Hình như đến tận lúc này mà lão ta còn chưa ý thức được sắp xảy ra chuyện gì.
Tiêu Trần nhe răng cười: “Lão quái vật, tôi chờ ông ở ngoài, ông cứ từ từ hưởng thụ đi nhé.”
Nói rồi tử khí toàn thân tăng vọt, hóa thành một cơn gió lốc bay nhanh ra ngoài.
“Muốn chạy à?” Phi Liêm hừ lạnh.
Những lỗ đen bán nguyệt xung quanh lập tức phóng ra lưỡi đao gió, cuốn lên vô số loạn lưu trong không gian.
Không gian bị vạch ra từng khe từng khe nứt màu đen rất kinh khủng.
“Ha ha, còn có cả sức mạnh trục xuất cơ à, thú vị đấy.”
Tiêu Trần lầm bầm rồi xách theo Thánh Nữ và Cách Hộ đang nằm cứng đờ trên mặt đất lên.
Cách Hộ cảm thấy sức ép lên người chợt giảm bớt, vội vàng nói: “Tiền bối, Hại Thiệt còn ở kia.”
“Hở? Mặt dài huynh à? Cứu cậu ta cũng được nhưng cậu ta phải nói cho tôi biết tại sao mặt cậu ta lại dài như vậy.”
“Khụ khụ!”
Cách Hộ suýt chút nữa thì sặc nước bọt chết, đã là lúc nào rồi mà vẫn còn nhớ thương khuôn mặt dài của người ta chứ!
“Không thành vấn đề, tôi nhất định thuyết phục Hại Thiệt. Thật ra tôi cũng thấy rất chi là tò mò sao mặt cậu ta lại dài như vậy được.”
Cách Hộ đồng ý nên Tiêu Trần thoả mãn gật đầu, duỗi tay túm lấy Hại Thiệt còn đang hôn mê rồi hóa thành cơn lốc đen một nách kéo theo ba người ào ào cuốn ra phía ngoài.
“Muốn chạy à?” Phi Liêm cười khẩy.
Quanh người lão ta nổi lên cuồng phong đen cuồn cuộn, lập tức nhắm thẳng về phía Tiêu Trần.
Nơi cuồng phong đen đi qua không gian nhanh chóng vỡ vụn như mặt kính, lỗ lớn lỗ bé ùn ùn xuất hiện không theo bất kỳ quy tắc nào.
Từ trong hang truyền đến lực hút cực mạnh, mớ phòng ốc quỷ dị và tế đàn vừa chạm vào những lỗ đen lớn nhỏ kia thì lập tức biến mất không còn tí bóng dáng nào.
Tiêu Trần cười mỉa: “Mảnh tinh không này, kẻ có tư cách khiến lão tử phải chạy trốn còn chưa sinh ra đâu. Chẳng qua là tôi sợ bị chính mình đập chết thôi, lão già ngu ngốc này.”
Tiêu Trần nói xong thì giậm mạnh khiến thiên địa chấn động, một khe nứt kinh khủng chậm rãi lan ra dưới chân hắn.
Đại địa trước mắt không ngừng quay cuồng, vô số tảng đá lớn bị sức mạnh cuồng bạo của Tiêu Trần cuốn tung lên.
Đất đá nhanh bị lực hút trong cái hang lớn kia hút đi, có vài tảng kích thước lớn quá thì còn trụ lại, cản đường được một lát.
Lực hút bên Tiêu Trần bỗng nhiên được giảm bớt, hắn nắm lấy cơ hội này chạy nhanh như chớp, nhoằng một cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này phía chân trời có một quả cầu lửa thật lớn mang theo uy thế hủy thiên diệt địa đang đánh thẳng tới bộ hài cốt khổng lồ kia của Phi Liêm.
Lực trùng kích mang theo uy thế khủng bố vô song.
“RẦM!”
Ở trong hài cốt, Phi Liêm bị lực trùng kích vô hình này đè chặt xuống đất.
Đại địa lõm xuống trên diện rộng, vết rách như mạng nhện bắt đầu lan ra điên cuồng.
Phi Liêm bị đè chặt trong mạng nhện, không thể động đậy được.
Cảm nhận được áp lực tư thiên không, lúc này Phi Liêm mới ý thức được thứ mình sắp đối mặt là cái gì.
“Ha ha!”
Đối mặt áp lực khổng lồ như thế nhưng Phi Liêm vẫn có thể bật cười.
Phía dưới cơ thể lão ta bỗng xuất hiện một vết nứt đen nhánh.
Lão ta dần chìm vào trong vết nứt này, biến mất tại chỗ.
Tiêu Trần mang theo ba đứa con chồng trước, không ngừng phi ra ngoài bộ hài cốt.
Cho tới khi đã cách bộ hài cốt kia rất xa thì Tiêu Trần mới dừng lại, đặt mông ngồi xuống đất nhìn quả cầu lửa đang lao ầm ầm từ trên trời xuống nhưng rồi hắn lại chợt nhíu mày.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tiêu Trần một cước một người, đá ba người bên cạnh văng ra rất xa.
Ba người còn chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy rất nhiều vòi rồng đen cực lớn bất ngờ xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần.
Không gian ầm ầm vỡ vụn, vô số tảng đá lớn cùng bạch cốt trên mặt đất tự nhiên biến mất một cách cực khó hiểu.
Trên tay Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy nhỏ màu đen. Vòng xoáy đen này bắt đâu ra sức hút không khí xung quanh vào, nháy mắt đã hình thành một không gian kỳ dị.
Lúc này toàn bộ không gian bắt đầu đình trệ, dường như cả thời gian cũng đã khựng lại.
“Cút ra đây cho ông.”
Tiêu Trần đập mạnh xuống đất, thiên địa trong nháy mắt liền an tĩnh lại.
Một quyền đánh xuống khiến thiên địa trong nháy mắt an tĩnh lại, nhóm ba đứa con ghẻ đồng loạt nhìn phía Tiêu Trần.
Lúc này thiên địa yên lặng đến mức gần như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Thánh nữ che ngực, vẻ mặt căng thẳng nhìn Tiêu Trần. Thánh quang trắng sữa trên người cô ta liên tục chớp động, nhanh chóng quyết định chỉ cần Tiêu Trần xuất hiện một chút ngoài ý muốn thôi là sẽ nhào lên ngay.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo