Tiêu Trần cười ha hai vỗ đầu Thánh nữ: “Mau về nhà ở lại đó đi, tốt nhất là không có việc gì đừng chạy về hướng Đông, quá nguy hiểm, nói không chừng đi tới rồi chết luôn đấy.”
Thánh nữ rõ ràng có chút không muốn, nhưng mà vừa nghĩ đến thân phận của mình, chỉ có thể buồn bã gật đầu.
Tiêu Trần thấy buồn cười, đương nhiên hắn biết tâm tư của cô gái nhỏ.
Tiêu Trần lắc đầu nói: “Chúng ta không phải người của một thế giới, có một số việc không cần nghĩ, chỉ thêm cô đơn mà thôi.”
Thánh nữ đương nhiên biết Tiêu Trần chỉ cái gì, mất mát hỏi: “Thế giới của anh là dạng gì?”
Tiêu Trần đưa tay nắm lấy hư không, dường như muốn ôm toàn bộ tinh không vào trong lòng.
“Đây chính là thế giới của tôi.”
“Meo.”
Tiếng mèo kêu phá vỡ sự yên lặng, một con mèo vàng béo xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần.
Chính là con mèo đã khai khiếu nhưng vẫn cộc lốc ngây ngốc, con mèo làm bạn cô bé nhiều năm tháng kia.
Trong mắt mèo béo tràn đầy bi thương, nó đã biết, chủ nhân của mình cũng không về được nữa.
Tiêu Trần nhẹ nhàng ôm lấy mèo béo, đặt ở trên vai mình, nhéo mặt béo của nó nói: “Theo ta về nhà đi, có duyên, nói không chừng mi còn có thể tình cờ gặp được chủ của mi.”
Mèo béo không phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn xa xa, nơi đó có một căn phòng rách mướp.
Tiêu Trần lắc đầu, dắt tay Thánh nữ, thân hình dần dần biến mất.
“Graoo, graoo.”
Tiêu Trần vừa ra tiểu động thiên, chỉ nghe thấy một tiếng rít gào điên cuồng.
Tiêu Trần nhìn sang theo tiếng, suýt chút nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.
Một đám nam nữ tuấn dật chỉnh tề đứng ở nơi đó, Hình Thiên giống như xem tội phạm đang bị cải tạo, chăm chú nhìn chằm chằm bọn họ.
Mà dưới cái mông cực lớn của Hình Thiên, là một con Hỏa Diễm Sư Tử.
Hỏa Diễm Sư Tử, cứ ngoác mồm cắn lên cái mông to của Hình Thiên, thế nhưng Hình Thiên da dày thịt béo căn bản không phản ứng chút nào.
Sư tử này chính là tọa kỵ của Chúc Dung, Tiêu Trần vỗ trán, trước đây lúc ra đi quên mất con hàng này, không ngờ tới nó thế mà lại đuổi tới nơi này.
“To Con.”
Tiêu Trần phất tay chào Hình Thiên.
Hình Thiên quơ quơ bàn tay lớn như đầu củ cải: “Tiểu gia hỏa.”
Thấy Tiêu Trần đi ra, đám người trẻ tuổi tuấn dật phi phàm kia nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt xin giúp đỡ.
Tiêu Trần gật đầu: “To Con, để cho bọn họ đi đi!”
Hình Thiên phất tay, từng dòng khí vô hình tróc ra khỏi người mọi người.
Mọi người được tự do, nói lời cảm tạ với Tiêu Trần rồi nháy mắt chạy đi không tung tích.
“Thả tiểu gia hỏa kia luôn đi!” Tiêu Trần chỉ Hỏa Diễm Sư Tử dưới mông Hình Thiên.
“Nó là tọa kỵ của Hỏa Thần, tiểu gia hỏa biết nó à?”
Tiêu Trần gật đầu, kể lại chuyện của Chúc Dung.
Tiêu Trần nói khiến Hình Thiên thổn thức một phen, “Trước đây chẳng được mấy thiên thần là nhìn vừa mắt, nha đầu Chúc Dung kia tính là một người, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.”
Tiêu Trần cũng không đáp được lời gì, ân oán tình thù của bọn họ ở thời đại kia chẳng liên quan gì tới Tiêu Trần cả.
Tiêu Trần nhấc Hỏa Diễm Sư Tử biến nhỏ khoảng lòng bàn tay lên, đặt lên vai phải của mình.
Bên trái một con mèo béo, bên phải một con sư tử nhỏ, bộ dáng này cũng rất hiếm thấy.
“To Con có muốn đi chơi với tôi không?” Nhìn Hình Thiên đứng dậy muốn đi, Tiêu Trần hỏi.
Hình Thiên ồm ồm đáp: “Không đi, tôi phải trông coi nơi này.”
Chấp niệm của con hàng này sâu đậm thiệt! Tiêu Trần không nhịn được cảm thán một tiếng.
Đợi Hình Thiên rời đi, Tiêu Trần run người, lại khôi phục thành bộ dạng thiếu niên nhanh nhẹn kia.
Chỉ là toàn thân treo bảo bối khiến Tiêu Trần nhìn qua như một tên nhà giàu mới nổi.
“Cao thủ đại ca.”
phen.
Trên tấm ảnh toàn là tường nát ngói vỡ và thi thể, như là địa ngục trần gian.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, nếu là tỉnh S, vừa lúc thị trường giao dịch Tiêu Đại Đầu ở đấy, có thể tới đưa mấy thứ rách trên người, thuận tiện đi xem cũng không sao.
Tiêu Trần lấy xuống mấy món pháp bảo trên người, cho mấy chiến sĩ mỗi người một cái.
Thế nhưng những chiến sĩ này rõ ràng không có hứng thú lắm, xem ra sự trùng kích của việc tử thương quy mô lớn lần này đối với bọn họ rất lớn.
Tiêu Trần lắc đầu nói: “Đây là chuyện không thể tránh khỏi, nếu như có thể, tôi sẽ định quy củ cho bọn họ.”
Nghe xong lời Tiêu Trần nói, ánh mắt mấy chiến sĩ nhất thời phát sáng lên.
Người tu hành trước giờ tùy tâm sở dục, không phục quản thúc, vì người tu hành định quy củ đúng là lời nói vô căn cứ, nhưng nếu như là người trước mắt này, có khi thực sự có thể.
Tiêu Trần chỉ Thánh nữ bên cạnh nói: “Mấy người liên lạc tổ chức của cô ấy, để người ta tới đón cổ.”
“Cô ấy là?” Nhìn Thánh nữ rõ ràng không phải người Hoa, có chiến sĩ nghi ngờ hỏi.
“Tôi là Thánh nữ của Quang Minh Điện.” Thánh nữ nói ra thân phận của mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo