Người đàn ông nhỏ bé cúi đầu cảm ơn.
Khi Tiêu Trần đến gần cái hố lớn, Hại Thiệt đã biến lại thành hình người. Anh ta cúi đầu, mặt mày phờ phạc.
Tiêu Trần vuốt cằm, hỏi: “Anh bạn, rốt cuộc thì sao mặt anh lại dài như vậy?”
“Phụt...”
Hại Thiệt phun ra một ngụm máu, rống lên: “Mẹ nó, là trời sinh, trời sinh đấy, anh có thể đừng hỏi nữa không.”
“Bùm!”
Vừa nói, Hại Thiệt vừa đập đầu vào thành hố bên cạnh, mắt trợn ngược rồi ngất xỉu.
“Khụ khụ...”
Người thấp bé phía sau cũng ho khan một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng.
Anh ta thực sự không thể hiểu được cái thứ cực phẩm này đến từ đâu, không chỉ bị thần kinh mà sức mạnh còn thâm sâu khó lường.
“Tiền bối, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi xin cáo từ.”
Trước khi đến Tiểu Động Thiên, Đại Tế Ti đã đặc biệt dặn dò, rằng nếu có bất kỳ tai nạn nào xảy ra sẽ lập tức hủy bỏ nghi lễ chiêu hồn.
Thực ra, lúc Phệ Hồn m bị tiêu diệt, bọn họ đã có thể từ bỏ nhiệm vụ rồi, nhưng vì không cam tâm nên mới kiên trì cho tới bây giờ.
Bây giờ lại chui ra tên thần kinh Tiêu Trần này, việc chiêu hồn coi như đã hoàn toàn hỏng bét.
Họ không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Tiêu Trần nhìn về phía trận đồ chiêu hồn bên kia rồi hỏi: “Sao lại rời đi? Chẳng phải nghi thức chiêu hồn này còn chưa hoàn thành sao?”
Người đàn ông thấp bé suýt chút thì trợn trắng mắt, trong lòng không khỏi rống lên một tiếng: “Nghi lễ này xong hay chưa, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh ta vẫn cung kính nói: “Cái kia, hì hì, không cần nữa, do nghỉ lễ dừng lại giữa chừng nên đã mất hiệu quả rồi.”
Tiêu Trần nhìn lên trên, đúng là hư ảnh hình người đầu chim đang dần dần tiêu tán phía trên trận đồ chiêu hồn.
Tiêu Trần lắc đầu: “Lễ chiêu hồn của anh tuy rằng khá tốt, nhưng vẫn còn nhiều sai sót. Nào nào, để bổn đế dạy cho anh một chiêu.”
Nói rồi, Tiêu Trần đi về phía trung tâm của trận đồ lớn, nhặt một chiếc mặt nạ và đeo lên mặt.
Người đàn ông thấp bé nuốt nước bọt, thực sự không hiểu tên này bị làm sao, lúc thì thế này, lúc lại thế khác.
Vừa phá lễ chiêu hồn xong, giờ muốn làm tiếp.
“Tiền bối, lễ chiêu hồn này đã bị đứt đoạn rồi, không thể tiếp tục được nữa. Hơn nữa, lễ chiêu hồn này là tuyệt kỹ bí mật cao nhất của vu tộc chúng tôi. E rằng trên đời này không có lễ chiêu hồn nào khác có thể sánh được với nó đâu.”
Người đàn ông thấp bé thực sự không muốn ở lại đây nữa, bèn lên tiếng.
Tiêu Trần bật cười nhạo: “Ếch ngồi đáy giếng, nghi lễ chiêu hồn của anh chỉ có thể nói là khá tốt thôi.”
Mặt người đàn ông thấp bé chợt đỏ bừng, thật muốn tát cho hắn một cái, nhưng lại sợ Tiêu Trần tức giận.
Tuy nhiên, bị coi thường thế này mà không làm được gì thì quả là khó chịu.
“Được.” Người đàn ông thấp bé chạy đến trận đồ lớn, nhặt một chiếc mặt nạ khác rồi đeo lên: “Chỉ cần tiền bối có thể chiêu hồn thành công, Cách Hộ tôi sẵn sàng trèo đèo lội suối vì tiền bối.”
“Anh có bệnh à, kêu anh trèo đèo lội suối thì có tác dụng rắm gì chứ? Để anh biến thành cá nheo, xuống sông bắt cá à?”
Cách Hộ suýt chút nữa tức đến mức phát bệnh tim bởi câu nói của Tiêu Trần.
Tốt xấu gì chính mình cũng là một trong những tám mươi một người anh em của Xi Vưu, cũng được coi tiếng ác vang xa, đã đánh qua đánh lại với đám thiên thần, bây giờ lại bị người ta nói là vô dụng.
Cách Hộ che ngực, thật sự sợ không biết lúc nào bản thân cũng giống như những người anh em của mình, không chịu được mà đụng đầu ngất đi.
Tiêu Trần nghĩ một chút rồi nói: “Nếu chiêu hồn thành công, tôi cũng không cần gì khác cả, chẳng phải là một Phong Thần Châu thôi sao, tôi đưa cho thứ đồ chơi đó cho là được.”
Cách Hộ hơi khó xử, tuy rằng anh ta không cho rằng Tiêu Trần có thể chiêu hồn thành công, nghĩ một chút cuối cùng vẫn nói thành thật nói: “Phong Thần Châu là bảo vật của đại ca Phi Liêm, tôi không có quyền quyết định.”
Tiêu trần liếc xéo nhìn Cách Hộ, tuy rằng con hàng này có vẻ ngoài hơi cay mắt một chút, nhưng nhân phẩm còn không tồi.
“Vậy được rồi, chờ chiêu hồn thành công, tôi tự mình đi đòi, không cho thì tôi cướp, ha ha!”
Tiêu Trần bật cười như một tên tâm thần, đã lâu lắm rồi không có làm nghề cướp đoạt bảo vật, còn khá hoài niệm mà.
Cách Hộ lau mồ hôi trên trán, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, tốt hơn anh cả Phi Liêm vẫn không nên sống lại.
Tiêu Trần đeo mặt nạ, hoạt động xương cốt trên người một chút, vặn vẹo mấy cái, cảm giác không tồi.
“Hôm nay để tôi cho anh xem, cái gì mới là kỹ thuật chân chính nhé.”
Tiêu Trần nói xong, nhìn về phía trước, trên người toát ra một luồng khí tế mơ hồ, hiếm khi hắn lại thật sự trở nên nghiêm túc.
Cách Hộ cảm nhận được khí thế trên người Tiêu trần thay đổi, anh ta bỗng tỏ ra kính nể.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo