“Tôi là tổ tiên của ông đấy, ông già. Nếu ông có thể đỡ được cú đấm này, tôi sẽ thả ông đi, sống lâu như vậy cũng không dễ dàng gì.”
Tiêu Trần trêu chọc, trên tay xuất hiện một vòng xoáy nhỏ màu đen.
Vòng xoáy nhỏ quay tròn cực nhanh, không khí xung quanh dường như bị hút hết vào.
Một không gian kỳ lạ hình thành xung quanh Tiêu Trần.
Tiêu Trần sử dụng chiêu thức này đương nhiên mạnh hơn Cẩu Đản rất nhiều, Cẩu Đản chỉ có thể dùng nắm đấm đánh nát người, chú không thể tạo ra được không gian kỳ dị như vậy.
“Thần Binh Cửu Trận, mở ra.”
Cảm nhận được sự thay đổi của không gian xung quanh, trên tay người mặc đồ đen bỗng xuất hiện một pháp quyết kỳ lạ.
Khi pháp quyết bắt đầu, dòng chữ kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là một trận đồ nhỏ phát ra ánh sáng vàng.
Trận đồ nhỏ vây kín người mặc đồ đen, hoàn toàn trong tư thế phòng thủ.
“Bùm!”
Một âm thanh giống như tiếng nổ vang trong không trung, bóng dáng của Tiêu Trần đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ để lại một loạt âm thanh leng keng như tiếng gõ của trẻ con.
Người mặc đồ đen khẽ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên ba dấu phẩy không ngừng xoay tròn, nhìn chằm chằm vào nơi Tiêu Trần biến mất.
Tức thì, mắt ông ta đột nhiên trợn tròn, nhìn về phía trước với vẻ không thể tin.
Lúc này, nắm đấm của Tiêu Trần đã đập vào trận đồ trước mặt ông ta.
Một lực lượng cực kỳ cuồng bạo trực tiếp tác động lên trận đồ màu vàng, phía trên trận đồ vang lên một âm thanh răng rắc chói tai.
“Không thể nào.” Người mặc áo đen kêu lên, đồng thuật hoàn toàn không thể bắt được bóng dáng của Tiêu Trần.
“Bùm!”
Trận đồ màu vàng bảo vệ người mặc đồ đen đã bị Tiêu Trần đánh tan, nắm đấm cuồng bạo xuyên qua cơ thể ông ta.
Người mặc đồ đen ôm lấy chiếc mũi đầy máu với vẻ không thể tin: “Rốt cuộc cậu là ai, sao lại mạnh như vậy.”
Tiêu Trần nhảy lên một cách sỗ sàng rồi đấm vào đầu người mặc đồ đen: “Tôi là tổ tiên của ông, một kẻ thô lỗ.”
Người mặc đồ đen ngã xuống đất và bất tỉnh.
Nhưng trên người người áo đen lại bay ra một chút khói đen, sau đó nổ tung trong không khí.
Nhìn thấy làn khói đen, Tiêu Trần biết người mặc đồ đen kia chỉ là một phân thân mà thôi.
Đúng như dự đoán của Tiêu Trần, sau khi làn khói đen bùng lên, một bóng người hư ảo xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
“Thật thú vị, thật thú vị, từ khi nào mà Hoa Hạ lại sinh ra một cao thủ như cậu chứ?”
Hư ảnh nhìn Tiêu Trần, không hề có sự tức giận vì phân thân của mình bị phá hủy, thay vào đó là một giọng điệu rất tán thưởng.
Tiêu Trần không thèm để ý đến ông ta mà chăm chú quan sát phân thân kia, nó rất thú vị, có vẻ giống như một ma thai.
Trông tên này tỏ vẻ không quan tâm, xem ra là có nhiều phân thân như vậy.
Nếu một phân thân có được thực lực của Thượng Tam Cảnh sơ kỳ, vậy thì cơ thể thật ít nhất cũng phải là Tiên Nhân Cảnh.
Chắc vẫn kém hơn Phi Liêm một chút, nhưng vậy cũng đã khá mạnh rồi.
Tuy nhiên, cũng chỉ có vậy mà thôi, trong mắt Tiêu Trần, nếu không bước vào Thần Đạo Tam Cảnh thì cũng chỉ là thứ hữu danh vô thực.
Tiêu Trần nhìn một hồi, nhưng hoàn toàn không có hứng thú, vẫn còn chênh lệch với Chủng Ma Đại Pháp của Quỷ Vực một khoảng rất lớn, không có gì để tham khảo hết.
Tiêu Trần liếc mắt nhìn hư ảnh, nói: “Lão già, mau tìm chỗ trốn đi, nếu bị tìm được thì tôi sẽ treo cổ ông lên cây đấy.”
Nói xong, Tiêu Trần lôi người mặc đồ đen bất tỉnh nhân sự như lôi một con chó chết đi vào trận đồ chiêu hồn cách đó không xa.
Hư ảnh bật cười ha hả, không để tâm đến lời nói của Tiêu Trần, nhìn bóng lưng của Tiêu Trần, nói: “Đừng vội, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Tiêu Trần không quay đầu lại, đưa tay giơ ngón giữa lên.
Hư ảnh dần biến mất.
Ở đất nước R xa xôi, trong một căn phòng tối tăm có một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đang ngồi.
Ông ta đột nhiên ôm chặt ngực mình, như thể đang đau đớn tột cùng.
“Phân thân tu luyện ngàn năm bị tiêu diệt trong chốc lát, Phong Thần Châu cũng lỡ mất dịp tốt. Ta nhất định sẽ nghiền hắn thành tro bụi.”
Một hoa văn bí ẩn xuất hiện trong mắt người đàn ông đeo mặt nạ, cùng với đó là hai dòng máu tươi chảy ra.
Tiêu Trần kéo người mặc đồ đen đang bất tỉnh đến trước trận phụ mà hắn đã chiếm trước đó, đêm chiếc mặt nạ rơi trên đất đeo lên mặt người mặc đồ đen.
Sau đó đặt ông ta ở tư thế quỳ.
Tiêu Trần vui vẻ nói với hai người đang ngẩn người trong trận chính: “Nhìn xem, chẳng phải tôi đã bắt được một người rồi sao?”
“Bốp!”
Người đàn ông cao lớn chợt làm rơi chiếc mặt nạ, lộ ra khuôn mặt dài cùng khóe miệng vẫn còn dính máu.
Anh ta cả giận nói: “Mẹ nó, rốt cuộc anh là ai? Anh bị bệnh à? Đây là trò chơi gia đình hay sao mà có thể tùy ý thay người được?”
Nếu không phải vừa rồi Tiêu Trần đấm cho tên mặc đồ đen kia một đấm, biểu hiện quá mạnh mẽ thì có lẽ bây giờ người này đã liều mạng với Tiêu Trần rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo