Cặp mắt vằn vện tia máu của Từ Kiến Quân nhìn chằm chằm mọi người với vẻ ngoan lệ, bộ dáng kia giống như muốn ăn sống nuốt tươi chiến hữu kề vai chiến đấu với mình vậy.
“Vì sao tụi bây phải ra tay với những người tay không tấc sắt kia, vì sao, vì sao?”
Cả người Từ Kiến Quân không ngừng run rẩy, giống như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.
“Kiến Quân, anh mau tỉnh lại đi.” Khóe miệng Bạch Chỉ mang theo máu tươi, không ngừng kêu lên, thế nhưng không có chút tác dụng nào.
Khí cơ toàn thân Từ Kiến Quân điên cuồng dâng trào, nâng tay đánh vào đầu Bạch Chỉ.
“Ầm!”
Có người đỡ lấy quyền này, máu tươi không ngừng hộc ra khỏi mình, rơi trên mặt đất nơi rất xa, không rõ sống chết.
“Chị dâu, mau buông tay, đội trưởng Từ đã mê muội rồi.” Có người lớn tiếng kêu lên.
Bạch Chỉ quật cường lắc đầu, ôm chặt lấy Từ Kiến Quân, cắn một cái lên vai anh ta.
Máu me đầm đìa.
Từ Kiến Quân bị đau đớn kích phát hung tính, dùng hết sức mạnh toàn thân, nâng tay đấm về phía đầu Bạch Chỉ.
Lần này nếu như đánh trúng, sợ rằng Bạch Chỉ sẽ rơi vào kết cục đầu nổ người mất.
Đại lượng ma khí cuồn cuộn trào ra, bao phủ mọi người vào bên trong, mọi người như sa vào vũng bùn, hành động trắc trở.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn, quả đấm to lớn kia đánh về phía Bạch Chỉ.
Mắt thấy Bạch Chỉ sắp chết, ngay tại lúc như ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người từ trên trời giáng xuống, hung hăng đạp trên lưng Từ Kiến Quân.
“Ầm!” Bụi mù nổi lên bốn phía.
Từ Kiến Quân bị hung hăng dẫm lên mặt đất, tứ chi cuồng loạn nhảy múa, nhưng căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
“Cao thủ đại ca!”
Thấy bóng người trong tro bụi kia, mọi người ngạc nhiên hô lên.
Người tới chính là Tiêu Trần.
Tiêu Trần đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng gõ trên trán Từ Kiến Quân đang điên cuồng.
Những hắc khí kia, theo ngón tay của Tiêu Trần, bị hấp thu không còn.
Từ Kiến Quân điên cuồng từ từ an tĩnh lại, vẻ điên cuồng trong mắt từ từ biến thành mê man.
Tiêu Trần rời khỏi nguời Từ Kiến Quân, cảm thụ được sức mạnh lưu lại trong không khí.
Từ Kiến Quân bị Bạch Chỉ nâng dậy, anh nhìn bóng lưng của Tiêu Trần, đột nhiên gào khóc, hán tử không sợ sống chết ấy, lúc này lại đau lòng giống như đứa trẻ.
Tiếng khóc của Từ Kiến Quân, bi thương đến cực điểm, tất cả mọi người không nhịn được cay mũi, có người len lén lau nước mắt.
“Đều chết hết, đều chết hết.”
Từ Kiến Quân nhìn bóng lưng của Tiêu Trần, lẩm bẩm nói.
Tiêu Trần đột nhiên đưa tay, nhất dòng khí kinh khủng, vọt thẳng tới phế tích trước mắt.
Phế tích bị dòng khí cuốn lên phía trên cao.
Đất trống trước mắt trong nháy mắt bị dọn dẹp không còn một mảnh, chỉ để lại một cái động như hầm lớn.
Tiêu Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại nói: “Nghe.”
Trong thiên địa trong nháy mắt an tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Mọi người tựa hồ đã biết cái gì, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
Nước mắt nước mũi của Từ Kiến Quân cùng nhau phun ra, ngây ngốc nhìn lỗ lớn như hầm kia.
Tiếng khóc của một đứa trẻ truyền ra khỏi hầm, gián đoạn.
Từ Kiến Quân lao về phía lỗ lớn như điên.
“Kiên trì một chút, kiên trì một chút, chú lập tức tới ngay, lập tức tới ngay.”
Từ Kiến Quân kêu khóc đi vào cái động lớn kia, Tiêu Trần theo phía sau hắn, cùng nhau tiến vào.
Nhìn một màn trước mắt, Tiêu Trần nhíu mày.
Đây cũng là một cái hầm trữ đồ, trong hầm một phụ nữ tuổi của trẻ ôm một đứa con nít trong lòng.
Cô ấy lấy một loại tư thế kỳ quái đứng vững, khom người, cong lưng, hai chân thẳng tắp.
Lưng của cô đỡ lấy mặt đất sụp xuống, cong eo, vì đứa bé trong ngực, tạo ra chút không gian sống.
Một người mẹ điềm đạm, ở trước khi chết bộc phát ra lực lượng kinh người, vì con của mình, đỡ lấy mặt đất nặng nghìn cân kia.
Trên đời này, sợ rằng chỉ có hai chữ người mẹ này mới có thể bộc phát ra sức mạnh không thể tưởng tượng được như vậy.
Từ Kiến Quân cẩn thận ôm đứa bé kia ra.
Từ Kiến Quân lau nước mắt và nước mũi, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười: “Là con gái.”
Tiêu Trần nhìn bé gái kia, bé gái cũng mở to mắt tò mò nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần làm mặt quỷ, đứa bé cười khanh khách, tiếng cười truyền khắp toàn bộ thiên địa.
Thế nhưng con bé cũng không biết ở đây xảy ra chuyện gì.
Tiêu Trần nhận lấy bé gái trong tay Từ Kiến Quân, đến trên mặt đất, lúc này ánh sáng mặt trời vừa đủ, gió nhẹ không oi.
Tiếng cười của bé gái, truyền đi cực xa.
Tất cả chiến sĩ thanh lý phế tích, đều dừng lại công việc trong tay, hơi giật mình nhìn đứa bé Tiêu Trần ôm.
“Có người sống, có người sống.”
Không biết ai hô một tiếng, trong nháy mắt ba chữ kia như gió xuân thoảng qua trong trấn nhỏ rách mướp.
Đoàn người lao qua như thủy triều, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, chỉ là nụ cười này nhưng mang theo vài phần trầm trọng và bi thương.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo