Nhưng dùng Bá Vương Thiên Chinh ở Long Môn Cảnh thì có lẽ là chỉ hủy diệt được hài cốt chứ không xoá bỏ hồn phách của lão ta được.
Tiêu Trần cười khẩy: “Tôi có thể cứu ông tất nhiên cũng có thể giết ông.”
Tiêu Trần đưa tay ra phía trước, khua nhẹ một vòng. Một trường đao màu đen lập tức xuất hiện.
Tử khí trên người Tiêu Trần sôi trào mãnh liệt, hóa thành từng luồng điện lưu màu đen, điên cuồng lượn lờ khắp toàn thân hắn.
“Bang!”
Tiêu Trần nắm chặt chuôi đao, cơ thể hơi nghiêng duy trì tư thế vọt về phía trước.
“Bùm!”
Phi Liêm vốn bị Bá Vương Thiên Chinh đè chặt dưới đất lại đột nhiên lộn người nhảy dựng lên, thân thể cao lớn che khuất cả bầu trời.
Thoạt nhìn lão ta hình như không bị tổn thương gì.
Thánh nữ từ phía xa nhìn thấy Phi Liêm hoàn hảo không tí hao tổn thì gấp đến sắp bật khóc luôn rồi.
Cái thứ như Ma Thần này thì con người làm sao có thể chiến thắng được chứ?
Thế nhưng ngay sau đó, thân thể cao lớn của Phi Liêm đột nhiên phát ra những tiếng răng rắc rất chói tai.
Trên bộ hài cốt xám trắng bắt đầu xuất hiện những vết nứt rất khủng khiếp.
“Bùm~!”
Một cái xương sườn đột nhiên nổ tung. Bắt đầu từ khúc xương đầu tiên vỡ vụn, toàn bộ cơ thể Phi Liêm bắt đầu xuất hiện phản ứng dây chuyền.
Thân thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất, đập cho đại địa không chịu được mà rung lắc dữ dội, bộ hài cốt bỗng nhiên phá thành từng mảnh nhỏ.
“Cuối cùng thì mi là ai?” Hồn phách hư ảo của Phi Liêm bay ra khỏi bộ hài cốt đã rời rạc. Lúc này thì giọng nói của lão ta đã lẫn cả sợ hãi.
Ban đầu lão ta vốn tưởng rằng nhờ vào Phong Thần Châu thì có thể đối kháng với quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống kia. Thế nhưng thứ đồ kinh khủng kia đã hoàn toàn vượt xa dự đoán của Phi Liêm, uy lực khổng lồ của nó không phải là thứ mà thân thể tàn phế của ông ta có thể ngăn cản được.
Tiêu Trần không trả lời câu hỏi của Phi Liêm mà vung trường đao trong tay lên, lôi điện đen bung xoã quanh người.
“Lôi Long Thiên Chinh.”
Cơ thể Tiêu Trần hơi khựng lại rồi đột nhiên bùng nổ nhằm thẳng về phía Phi Liêm ở phía xa.
Không khí bị tốc độ nhanh khủng khiếp của Tiêu Trần ma sát đến bốc cháy rồi nổ tung.
Một con lôi long được hình thành từ những tia chớp đen nháy mắt đã bao phủ Tiêu Trần.
Tiếng rồng ngâm gào thét, vang vọng cả đất trời. Tất cả mọi người đều cảm thấy thần hồn của mình như run lên.
Mà hồn phách Phi Liêm đứng mũi chịu sào, cảm nhận rõ ràng nhất.
Bị tiếng rồng ngâm khủng khiếp kia bao trùm, hồn phách ngưng tụ được của lão ta gần như muốn nổ tung.
Lôi Long Thiên Chinh là chiêu thức giắt túi quần của Tiêu Trần, từ sau khi thành Đế thì cơ bản là chưa từng dùng tới.
Dù sao một vị Đại Đế chém người thì vẫn phải để ý mặt mũi một tí.
Tà vật trên thế gian đều sợ lôi điện, trong đó tự nhiên là bao gồm cả hồn phách.
Hiện tại Tiêu Trần lại lôi chiêu này ra dùng tất nhiên là vì muốn một đao chém chết con hàng miệng phun đầy phân này rồi.
Tiêu Trần xách đao vọt tới trước, lôi long màu đen, mang theo khí thế nuốt trọn núi sông.
Mặc dù hiện tại lôi long Tiêu Trần ngưng tụ ra chỉ tầm hơn mười trượng, thế nhưng vẫn mang theo khí thế không gì sánh được.
Cảm thụ được uy hiếp kinh khủng lôi điện màu đen kia mang tới, rốt cuộc cặp mắt đỏ ngầu của Phi Liêm lộ ra một tia sợ hãi.
“Muốn giết ta, ngươi vẫn còn non lắm.”
Phi Liêm cắn răng, lưỡi dao gió màu đen bên người cuồng bạo dựng lên, một khe nứt đen to lớn xuất hiện ở phía sau.
Mắt thấy Phi Liêm lại muốn trốn vào dị không gian, thân hình Tiêu Trần chợt tăng tốc, gần giống như thuấn di vọt tới trước người Phi Liêm.
Nhìn lôi long đen trước mắt kia, gương mặt Phi Liêm hiện rõ vẻ không thể tin tưởng được.
Ông ta không rõ, tại sao lúc này bộ xương khô còn có thể tăng tốc.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Phi Liêm nổi giận gầm lên, một chiếc vòi rồng đen hình thành dưới thân thể.
Trong nháy mắt, không gian bị cắt thành mảnh nhỏ.
Thực lực kinh khủng như thế, không thể nào là hạng người bừa bãi vô danh được.
“Đi hỏi tổ tông nhà mi đi!”
Tiêu Trần nói, lôi long màu đen mãnh liệt vọt vào trong vòi rồng.
Lôi long đi qua vòi rồng, bỗng nhiên xuất hiện ở đầu bên kia.
Lôi long bao phủ thân thể Tiêu Trần ầm ầm tán đi, Tiêu Trần phẩy tay, như là công nhân làm xong việc, chuẩn bị tan làm vậy.
Đại địa không hề run rẩy, lưỡi dao gió màu đen cũng sẽ không nổi lên, không gian rách nát cũng khôi phục như thường, tất cả đều an tĩnh lại.
Thân hình hư ảo của Phi Liêm trên không trung sáng tối chập chờn, giống như ngay sau đó sẽ tiêu tán vậy.
“Ha ha.”
Phi Liêm trên không trung đột nhiên cười ha ha càn rỡ, miệng đột nhiên mở thật to giống như khổng tước.
Một viên hạt châu màu đen nhỏ, bay ra khỏi miệng ông ta.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo