Đột nhiên Thánh nữ đầu váng mắt hoa ngã nhào xuống đất, toàn bộ đại địa đột nhiên lắc lư điên đảo chả theo quy tắc nào.
Lúc này Tiêu Trần vỗ tay, lặng lặng đứng ở đó giống như đang đợi điều gì.
Bộ dạng nhàn nhã như này không hề có tí liên quan gì với cảnh tượng quỷ dị trước mắt..
“Ầm!”
Một tiếng nổ rung trời đột nhiên vang lên. Lấy Tiêu Trần làm trung tâm, từng đợt sóng năng lượng đen vọt lên từ lòng đất như suối phun.
Trong nháy mắt đại địa đã bị lật tung, cuốn theo vô số đá tảng lớn nhỏ.
Một bóng người khổng lồ bị những năng lượng kinh khủng này đẩy lên từ lòng đất, đó chính là Phi Liêm.
Năng lượng siêu lớn cuốn lấy lão ta rồi kéo lên không trung.
Bên cạnh Phi Liêm đột nhiên xuất hiện một vết nứt đen to lớn. Chỉ trong chớp mắt lão ta đã bị hút vào trong đó, biết mất giữa đất trời.
Khí thế của Tiêu Trần nhanh chóng phóng ra ngoài cơ thể nhưng không hề cảm nhận được sự tồn tại của Phi Liêm.
Thần thức của Tiêu Trần mạnh đến mức nào chứ, thế mà vẫn không cảm ứng được vị trí của lão ta.
Tiêu Trần cười nhạo, trốn vào không gian khác à? Lão già này cũng khá là biết chơi gió đấy ! Không những có thể phá vỡ không gian mà còn có thể trục xuất, đúng là thú vị đấy.
Tiêu Trần đứng chắp tay, căn bản là chả lo lắng gì.
“Này, cháu trai, cháu từ bỏ chân thân đấy à?”
Đối phương đã trốn vào không gian khác khiến Tiêu Trần tìm mãi không ra nên dứt khoát chỉ vào bộ hài cốt khổng lồ kia, bắt đầu móc mỉa.
Lúc này trên bầu trời, quả cầu lửa khổng lồ như thiên thạch nhỏ đã sắp tiếp cận bộ hài cốt.
Lực trùng kích siêu siêu lớn đè cho nó rung lên kèn lẹt, lung la lung lay giống như lúc nào cũng có thể đổ sập xuống.
Quả nhiên là mấy câu cà khịa của Tiêu Trần đã có hiệu quả, thân hình Phi Liêm đột nhiên xuất hiện ở phía xa, bên cạnh bộ hài cốt.
Thế nhưng lão vừa hiện thân thì đã bị lực trùng kích mà Bá Vương Thiên Chinh mang đến đè chặt trên mặt đất, không động đậy nổi.
Phi Liêm bị đè xuống đất, đồng tử đỏ tươi lạnh lùng nhìn Tiêu Trần, lửa giận hừng hực trong hốc mắt.
“Lão quái vật đừng nhìn nữa, chân thân của ông sắp đi bán muối rồi kìa.” Tiêu Trần chỉ chỉ lên trời, giọng nói tràn ý trêu chọc.
Phi Liêm cắn răng, trên người lại xuất hiện vết nứt đen rồi nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, bộ hài cốt khổng lồ kia đột nhiên rung động.
Hốc mắt đen kịt trống rỗng của hài cốt đột nhiên bùng lên sắc đỏ chói mắt.
Nhìn thấy cảnh này thì Tiêu Trần lắc lắc đầu thấy hơi đáng tiếc. Nếu như lão ta từ bỏ cơ thể này, trốn vào không gian khác rồi trực tiếp chuồn luôn thì với thực lực hiện tại của hắn, muốn bắt người lại cũng không phải chuyện dễ dầu gì.
Thế nhưng con hàng này lại luyến tiếc cơ thể cũ nên mới dung hợp luôn tại trận, vậy coi như là tự tìm đường chết.
Tiêu Trần nhìn bộ hài cốt to như một ngọn núi, cười cười nói: “Nếu có kiếp sau thì nhớ phải đến cửa Phật, học xem cái gì gọi là cam lòng buông bỏ nhoé.”
“Gràooo!”
Tiếng rống giận kinh thiên truyền đến, hài cốt bắt đầu chấn động.
Từng luồng sương mù đen kịt quấn lấy bộ hài cốt xám trắng.
“Ầm! Ầm!”
Bộ hài cốt to lớn vững vàng đứng lên, đại địa nứt toác, đất đá bay ầm ầm.
Một chiếc đuôi toàn xương trắng rất dài bật lên từ lòng đất.
Bộ hài cốt lớn như một ngọn núi trên mặt đất thế mà chỉ là một bộ phận của cơ thể Phi Liêm, vẫn còn một bộ phận tương đối lớn được chôn dấu dưới lòng đất.
“Ôi trời? Trời đựu, trâu vãi!”
Tiêu Trần không có việc gì làm nhàn rỗi đến đau cả trứng, đang đứng xỉa răng mà cũng không nhịn được cảm thán một câu.
Sợ là lúc còn sống con hàng này đã mò mẫm được đến ngưỡng cửa của Thần Đạo Tam Cảnh rồi cũng nên.
Phi Liêm lộ ra toàn bộ chân thân giống như một cái Big Mac siêu to khổng lồ. So với nó thì Tiêu Trần đúng là muỗi, gần như là không cần tính đến.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, chớp mắt đã quấn quanh, lượn lờ trên khắp bộ hài cốt.
Đám cuồng phong đen có hình dạng này giống như một chiếc áo giáp, vững vàng bao lấy toàn bộ cơ thể của Phi Liêm, hắt nước cũng không dính vào được.
Quả cầu lửa khổng lồ trên trời đã tới gần, Phi Liêm vận dụng sức mạnh toàn thân cố gắng bảo vệ hài cốt của mình, mong là có thể chống đỡ được thứ kinh khủng kia.
“Uỳnh!”
Trời giáng lửa giận, quả cầu lửa giống như một mảnh thiên thạch nhỏ hung hăng đập xuống lưng Phi Liêm.
Chỉ nháy mắt mà trời long đất lở, đất rung núi chuyển.
Sóng xung kích khủng khiếp lập tức lan tràn ra. Dù tổ quần chúng ăn dưa ba người đã đứng cách dó rất xa nhưng vẫn bị dư ba chấn đến mức miệng hộc máu tươi, ngã lăn lông lốc về phía sau một đoạn xa.
Ngược lại, dưới áp lực của làn sóng kinh khủng này mà Tiêu Trần vẫn lù lù bất động.
Nếu bây giờ thực lực của Tiêu Trần mà vượt qua Trung tam cảnh, lên đến Thượng tam cảnh thì tất nhiên là hắn có thể dùng Bá Vương Thiên Chinh đập Liêm Phi chết tươi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo