Chàng trai ôn hòa chợt sửng sốt, tuy rằng linh thạch tính kim rất hiếm nhưng cũng không phải là không có.

Trong nhà bọn họ cũng có một ít linh thạch tính kim cực phẩm.

Chàng trai ôn hòa gật đầu, nói với Tiêu Trần rằng trong gia tộc của cậu ta có linh thạch tính kim cực phẩm, nhưng hiện tại chắc không thể giao cho Tiêu Trần ngay được.

Tiêu Trần cũng không vội, gật đầu nói: “Không vội, khi nào rảnh đưa cho tôi cũng được.”

Chàng trai ôn hòa gật đầu cảm ơn: “Vậy tôi phải giao linh thạch cho ân nhân thế nào đây?”

Tiêu Trần ngẫm nghĩ rồi nói địa chỉ của nhà mình: “Cậu hãy đến nơi này rồi đưa linh thạch cho một cô gái xinh đẹp tên là Ngục Long.”

“Nhân tiện, tôi muốn nhắc nhở cậu, khi đến đó phải lễ phép, nếu không Ngục Long sẽ tát chết cậu đấy, mà vậy cũng đáng đời.”

Chàng trai ôn hòa lau mồ hôi lạnh trên trán, sao cậu ta lại cảm thấy nơi đó chính là đầm rồng hang hổ nhỉ?

Tiêu Trần nhìn những người khác, mở miệng cười thành tiếng.

Tiếng cười kỳ quái khiến da đầu mọi người tê dần, nhất là cô gái kia, nước mắt lưng tròng lùi lại mấy bước, giống như một con cừu nhỏ gặp phải một con sói lớn vậy.

Tiêu Trần cười nói: “Này, cô cậu có muốn xem những thứ này không, nếu thích thì mang đi, sau này dùng linh thạch tính kim đổi lại là được.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, hai mắt dần nóng lên.

Họ đều là con cháu trong gia tộc, chí ít thì vẫn có mắt nhìn.

Trên người Tiêu Trần còn có không ít những thứ tốt.

“Tôi có thể lấy thanh tiểu phi kiếm này được không?”

“Được.” Tiêu Trần vui vẻ ném một thanh kiếm nhỏ màu xanh lục cho chàng trai.

“Còn chiếc nhẫn này thì sao?”

“Cho cậu đấy.”

“Tôi muốn sợi dây chuyền này.”

“Ta muốn bàn âm dương này.”

Không gian rừng rậm u ám bị Tiểu Trần biến thành một khu giao dịch rộng lớn, rộn ràng tiếng cười nói.

Cuối cùng, cô gái kia tỏ vẻ đáng thương nhìn sợi dây chuyền màu xám đang đeo trên cổ Tiêu Trần.

Cô gái sụt sịt, có chút sợ hãi hỏi: “Cho tôi sợi dây chuyền này được không, đây là di vật của bà cố nội tôi”.

Tiêu Trần vui vẻ tháo sợi dây chuyền màu xám ra, còn về việc tại sao những thứ của bà cố nội cô ta lại ở nơi ma quái này thì Tiêu Trần không có hứng thú muốn biết.

Một chút tử khí lọt vào sợi dây chuyền, sợi dây chuyền xám xịt bùng lên ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Lại là một huyền khí khác.

Tiêu Trần ném sợi dây chuyền cho cô gái, cô gái vội vàng bắt lấy, nâng niu chiếc vòng cổ và chân thành cảm ơn Tiêu Trần.

“Cô cảm ơn cái gì, đâu có phải tặng miễn phí đâu.” Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm.

Nói rồi, hắn lại nhìn đám đông một lượt: “Tôi nhớ hết các người rồi. Nếu các người dám trốn nợ, tôi sẽ treo cổ các người trên cây.”

Nghe Tiêu Trần nói vậy, tất cả mọi người đang vui vẻ bỗng chốc lạnh đi.

Nghe ý tứ của câu nói này thì những xác chết treo trên đảo Bồng Lai chắc chắn là kiệt tác của bộ xương trước mặt họ rồi.

Thế là, đám đông bèn run rẩy thề thốt.

“Được rồi, cô cậu mau phắn đi đi.chuyện ở nơi này không phải là việc mà cô cậu có thể can thiệp vào đâu, nếu là trưởng bối trong nhà các cô cậu thì còn được.”

Mọi người nghe xong đều nhìn nhau gật đầu.

Chuyến đi lần này cũng xem như đã bội thu rồi, nhất là chàng trai ôn hòa và cô gái nhút nhát kia, tìm ra bảo vật thất lạc của gia tộc, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất.

“Tạm biệt ân nhân.”

Chàng trai ôn hòa suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe kể rằng, Phi Liêm rất thích sưu tầm các loại bảo vật, sau khi ông ta chết, những bảo vật đó đều biến mất. Có người nghi ngờ rằng những bảo vật đó đều được cất giấu ở nơi chôn cất của ông ta, nhưng không bao nhiêu năm qua đi, dường như không ai tìm thấy chúng.”

Tiêu Trần gật đầu, đây cũng là một thông tin có giá trị.

Sau khi chào tạm biệt Tiêu Trần, mọi người đang chuẩn bị rời đi thì bản nhạc vừa dừng lại đột nhiên vang lên.

Lần này, những tiếng ca lại pha tạp một cách bất thường, như thể có một đám người đang hát cùng một lúc.

Sắc mặt mọi người đều vô cùng đau đớn, họ lập tức ngồi sụp xuống đất, tay ôm lấy đầu.

“Chết tiệt, niệm kinh cái quái gì chứ.”

Tiêu Trần mắng một câu, hiện tại bọn nhỏ này chính là đám cừu béo của mình, nếu chúng chết thì tìm ai trả nợ đây.

Một ngọn lửa xanh chợt bao trùm lên tất cả mọi người: “Mau cút ra khỏi đây, đừng có mà chết giữa đường”.

Với sự bảo vệ của ngọn lửa được biến đổi từ lửa linh hồn của Tiêu Trần, tất cả mọi người đều trốn thoát thành công.

Dưới sự bao bọc của ngọn lửa, mọi người chật vật rời khỏi bộ xương.

Tiêu Trần nhìn về phía trước, gõ vào đầu mình một cái, hắn chậm trễ ở đây một lúc, Thánh Nữ bị không chế đã biến mất từ lâu.

Nhìn thấy Thánh Nữ đã chạy mất tăm hơi, Tiêu Trần liền nhanh chóng đuổi theo.

Khi đến gần nơi phát ra tiếng ngâm, Tiêu Trần có thể cảm nhận rõ ràng rằng, có những luồng năng lượng trong không gian đang tụ tập về hướng đó.

 

0.13808 sec| 2405.102 kb