Thiên phú Từ Kiến Quân bình thường, cũng không đi được xa trên con đường tu hành, có thể đi đến Kim Đan Cảnh là cuối cùng rồi.

Chỗ tàn khốc giới tu hành này là nếu anh không phải nhân vật chính, thì mặc dù anh trả giá vài lần, cố gắng gấp mấy chục lần, đều không thể làm nên chuyện gì.

Trình độ quan trọng của thiên phú vượt xa biển mồ hôi.

Tiêu Trần vỗ bả vai Từ Kiến Quân nói: “Người như cậu vậy rất ít gặp, phải càng có sức mạnh mạnh mẽ, thì mới có thể quyết định một chuyện.”

Từ Kiến Quân ngậm miệng, nặng nề gật đầu.

“Giúp tôi chuẩn bị lượng lớn Tử Ngọc, tôi phải hoàn nguyên sự tình đã xảy ra tại đây, có vài người cần phải tuân theo quy củ đấy.”

Tiêu Trần nói xong đột ngột ngoi lên từ mặt đất, tiến về chỗ thị trường giao dịch Tiêu Đại Đầu.

Lúc trước Tiêu Trần từng cảm nhận khí tức còn lại trong không khí, nhưng lại cực kỳ hỗn tạp.

Có lẽ rất nhiều người tạo thành chuyện toàn bộ trấn Lạc Thạch tan thành mây khói.

Muốn đuổi theo bằng khí tức thật ra độ khó rất cao, thần thức Tiêu Trần hiện tại cũng không thể bao trùm diện tích quá lớn.

Nếu như mạnh mẽ ép buộc dùng thần thức đi tìm người, vậy thì không khác mò kim đáy biển.

Tiêu Trần chuẩn bị dùng trận pháp hoàn nguyên như cũ sự tình đã từng xảy ra tại đây, xem có thể tìm được một ít dấu vết để lại hay không.

...

Thị trường giao dịch Tiêu Đại Đầu trải qua mấy tháng thi công ngày đêm không ngừng, cấu trúc thị trường đã đến giai đoạn kết thúc công việc.

Trong hố trời cực lớn bị Tiêu Trần làm ra, đã hiện đầy công trình kiến trúc cao cao thấp thấp.

Gần đây có thể nói là Hồng Nhật Khánh sứt đầu mẻ trán, bởi vì thị trường giao dịch sắp khai trương rồi, cũng sắp nghênh đón lần đấu giá thứ nhất.

Nhưng mà nhờ ông nội tìm bà ngoại, nhà họ Hồng bọn họ cũng không thu mua được vài món đồ vật có thể lên được mặt bàn.

Thậm chí ngay cả thiệp mời Hồng Nhật Khánh cũng chưa phát ra ngoài mấy tờ, cái này làm cho đầu ông ta vốn là không tóc nhiều lắm lại cứ rụng đi mãi, Địa Trung Hải đang ngoắc tay với ông ta.

Nhà họ Hồng bọn họ gần như là đặt tất cả bảo vật ở trên thị trường này, chờ mong lấy có thể bỗng nhiên nổi tiếng.

Xem ra với tình huống hiện tại thì mất cả chì lẫn chài, mới là khắc hoạ chân thật nhất.

“Ầy!” Hồng Nhật Khánh ngồi xổm ở trên hố trời than thở, mấy đứa hậu bối trong gia tộc đứng một bên cũng phờ phạc cả.

“Nhị gia, nếu không thì chúng ta sẽ bán cái này đi được rồi, ít nhất còn có thể thu hồi lại chút thành phẩm đúng không?”

Một người thanh niên đề nghị nói.

“Đậu mợ nó!” Hồng Nhật Khánh gắt một cái: “Mấy nhà kia đúng là mẹ nó lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Không có ai mang đồ đến đặt đấu giá ở chỗ chúng ta, nhất định là mấy cái nhà này cản trở.”

“Đúng đấy, bọn họ khai ra giá tiền kia, không bày rõ ra là muốn dùng dao găm cắt thịt à.”

Mọi người liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, tình thế không mạnh bằng người khác thì có thể làm sao?

“Nhị gia, cháu nghe nói, mấy nhà kia đều không hiểu sao mà xuất hiện mấy thứ gì đó của lão tổ tông, có chuyện gì thế?”

Nghe xong lời này, Hồng Nhật Khánh đặt mông ngồi dưới đất nói: “Việc này à, gần đây đã truyền ra, những tên này đột nhiên xuất hiện, nghe nói chính là người năm đó rời khỏi nơi này, bây giờ thế nào đám bọn họ có linh khí sống lại hình như nói là muốn quay lại.”

“Nhị gia, ngài nói xem nhà họ Hồng chúng ta có lão tổ tông gì đó không, nếu như mà có, chúng ta cũng có thể mạnh hơn một chút đấy!”

Hồng Nhật Khánh trợn trắng mắt nhìn thiếu niên: “Mi cho rằng đây là chuyện tốt gì à? Một người nào đó chạy ra nói là tổ tông của mi, còn đòi chỉ tay năm ngón với mi, mi cam tâm tình nguyện à?”

“Ơ? Nói như vậy, hình như cũng không có gì đáng hâm mộ nhỉ.”

Lúc Hồng Nhật Khánh mang theo mấy vãn bối ở bên cạnh hố trời than thở, một tiểu loli chạy vội đến phía mấy người.

“Nhị gia gia, Nhị gia gia.” Khuôn mặt hưng phấn của tiểu loli đỏ bừng.

“Tiểu Lan, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con gái phải rụt rè một chút, đừng suốt ngày tùy tiện, về sau lập gia đình thế nào.”

Hồng Nhật Khánh thở dài, vì gia đình này, thật sự là hết lòng.

“Nhị gia gia ông xem.” Tiểu loli lấy ra một thanh phi kiếm dài một tấc.

Hồng Nhật Khánh nhìn thanh kiếm nhỏ trợn cả mắt lên, sức mạnh tản ra từ thanh kiếm nhỏ ấy khiến ông ta run như cầy sấy.

“Tiểu Lan, thứ này từ đâu tới vậy?” Hai tay Hồng Nhật Khánh run rẩy, nhận lấy kiếm nhỏ cẩn thận quan sát.

“Nhị gia đây là gì vậy ạ?” Một thiếu niên tò mò hỏi.

Hai tay Hồng Nhật Khánh run rẩy vuốt ve hoa văn xưa cũ trên kiếm nhỏ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không sai, chắc chắn không sai.”

Nhìn Nhị gia vẫn luôn bình tĩnh có bộ dạng này, tất cả mọi người có chút mờ mịt.

 

0.13894 sec| 2406.266 kb