Ngay cả Tiêu Trần, sức lực vẫn chưa hồi phục cũng không thể thoát khỏi sự truy tung của Hoang Thiên Nghi.

Ngục Long vuốt nhẹ lên Hoang Thiên Nghi, một bức tranh xuất hiện trên đó.

"Ông chủ, ông có chắc được không vậy?"

"Ôi, bạn thân mến của tôi ơi, từ trước tới nay Mãi Mãi Đề tôi mua bán không lừa già dối trẻ.”

"Tôi vừa mới hỏi ông cái này có được không? Nói lắm lời vô nghĩa làm gì thế không biết?

Trong ảnh là cảnh Tiêu Trần mua dưa.

Ngục Long đen mặt nói với Cẩu Đản: "Duyệt Tri, tôi sẽ ra ngoài một lúc, ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm."

Cẩu Đản phồng má, có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu.

Ngoài Tiêu Trần, Cẩu Đản không thực sự quá ỷ lại những người khác.

"Ầm!"

Hình bóng Ngục Long nhanh chóng biến mất ở chân trời.

Tất cả học sinh đều sững sờ, đây là tình huống gì?

Nhưng Ngục Long rời đi, uy áp đáng sợ cũng biến mất, điều này khiến tất cả học sinh thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi, có người thảo luận về người phụ nữ mặc áo giáp bạc, cũng có người thảo luận về diện mạo của Tiêu Trần.

Đương nhiên, những người thảo luận về ngoại hình của Tiêu Trần về cơ bản là các nữ sinh.

Dù thế nào đi nữa, mọi người đều đồng ý rằng Tiêu Trần chắc chắn là người quyền lực nhất trong bức ảnh.

Mặc dù có chút không đứng đắn, nhưng khí chất xem thường chúng sinh không thể giả được.

Mọi người thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng đều hướng sự chú ý vào trên người Cẩu Đản đang sao chép chữ một cách nghiêm túc.

Cô gái này thật xinh đẹp, thậm chí nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy Cẩu Đản đều cảm thấy có chút không chân thật.

Đương nhiên, mọi người chỉ biết ngồi nhìn, đánh chết cũng không dám tiến lên nói chuyện.

Dù sao vào ngày đầu tiên đi học, liền có một tên đã bị một cô gái có vẻ yếu đuối này một quyền đấm vào tường.

Còn nghe nói tên bị đánh chết kia, thậm chí người trong nhà ngay cả rắm cũng không dám thả lấy một cái.

Ngục Long rời đi không lâu sau, Cẩu Đản đã chép chữ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn chiếc hộp có bánh quy bên cạnh.

Bộ dáng Cẩu Đản vừa nuốt nước bọt vừa chép chữ khiến nhiều chàng trai dâng lên ý muốn bảo vệ.

Bộ dáng thoạt nhìn đáng thương, thực khiến người ta đau lòng.

Cuối cùng có người không nhịn được hỏi: "Tại sao không vừa ăn vừa chép?"

Cẩu Đản nuốt nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Ba ba nói mọi việc nên làm theo trình tự, chỉ có thể ăn bánh quy gấu sau khi chép sách."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc Cẩu Đản, ai cũng cảm thấy cô bé này càng ngày càng dễ thương.

"Ăn một chút cũng không sao, đói bụng rất khó chịu đấy."

Mọi người đều giống như ác quỷ cám dỗ phàm nhân, tất nhiên, ai cũng chỉ nghĩ rằng Cẩu Đản đáng yêu, trêu chọc nó mà thôi.

Cẩu Đản quơ quơ nắm tay nhỏ: "Ba ba nói ngoan ngoãn nghe lời, nếu lại cho tôi ăn bánh gấu, ba sẽ đánh mấy người!"

Cả lớp lập tức chìm vào im lặng, nhìn Cẩu Đản vẫy nắm tay nhỏ của mình một cách đáng yêu, có người não bổ cảnh nắm đấm nhỏ đập vào ngực.

Má nó, có lẽ một quyền này tiễn đi gặp phật tổ luôn, làm gì có cảm giác đáng yêu dễ thương.

Tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh, cũng không dám trêu chọc Cẩu Đản nữa, nếu như để Cẩu Đản giáng một búa xuống, phỏng chừng cái mạng nhỏ cũng phải viết di chúc ở đây rồi....

Đúng lúc này, mười mấy người tụ tập ở lối vào của học viện, dẫn đầu là một thanh niên rất có khí độ.

Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo choàng đen có thêu hình tia chớp trên cổ tay áo.

Thiếu niên khẽ mỉm cười nói: "Cậu nói cháu cậu gặp nạn ở đây?”

Một ông già cao lớn gật đầu, cung kính nói: "Hồi lão tổ, chính là nơi đây, đã bị một thầy giáo tên là Tiêu Trần đánh chết."

Ngày nghỉ hôm nay sẽ chậm hơn.

Nhà họ Lôi tận dụng rất tốt Lôi pháp, Lôi pháp luôn là một thủ đoạn có tính sát thương cao, hơn nữa Lôi pháp trời sinh có thể khắc chế âm tà quỷ mị.

Tuy nhiên, gia tộc Lôi không được coi là gia tộc hàng đầu, chủ yếu là vì Lôi pháp của gia tộc Lôi chưa hoàn thiện, không ngoa khi nói rằng nó thậm chí nhập môn cũng không đủ.

Sau khi Lôi Minh biết cháu trai mình bị đánh chết trong học viện, thật ra rất lo lắng, nhưng cũng không dám tìm phiền phức.

Chủ yếu là do những việc Tiêu Trần đã làm quá kinh khủng.

Đối với một gia tộc hàng đầu như nhà họ Tần, nói diệt liền diệt, nhà họ Lôi nhỏ bé của họ căn bản là không có dũng khí đến gặp Tiêu Trần để yêu cầu một lời giải thích.

Nhưng hôm nay thì khác, thiếu niên trước mặt hôm qua đột nhiên xuất hiện, nói rằng hắn ta là tổ tiên của nhà họ Lôi.

Đương nhiên không ai tin loại chuyện vớ vẩn này, nhưng người thanh niên tên Lôi Yến này lại dễ dàng dùng Lôi pháp gia truyền của mình, đánh chết mấy thành viên trong gia tộc, Lôi Minh cũng đã tin lời thiếu niên.

Không chỉ là thực lực của thiếu niên, mà còn bởi vì thiếu niên đã thuộc lòng toàn bộ dòng dõi tổ tiên của nhà họ Lôi.

 

0.14016 sec| 2416.352 kb